Mặt Ứng Nhan nghiêng nghiêng, tránh tầm mắt của Thọ Phương Phương, tôi ở đối diện thấy trong mắt hắn hiện ra một tia mất kiên nhẫn. Tôi bỗngnhiên hiểu, thật ra Ứng Nhan biết hết, biết Thọ Phương Phương cố gắngtiếp cận hắn, biết Thọ Phương Phương thích hắn, chẳng qua là hắn khôngmuốn thôi. Cho nên hắn thấy tôi ăn no rửng mỡ không có việc gì làm lạichạy tới đây nên mở cờ trong bụng, trước mặt Thọ Phương Phương bày ra vẻ thân thiết với tôi. Đúng là ông chủ lớn, sao lại muốn đeo gánh nặng lên mình chứ, thế nên trực tiếp quăng qua cho nhân viên là tôi, nhẹ nợ.
Cứ coi như tôi hiểu dụng ý của Ứng Nhan đi, cơ mà hắn đã nói có việc, tôicũng chẳng có lý do gì để đòi đi. Tôi cụp đầu, khóe mắt liếc sang bên,thấy Thọ Phương Phương mày lệ hàm lo liếc nhìn Ứng Nhan, vô cùng ai oánrời đi, trước khi đi còn hung hăng trừng tôi một cái.
Aaaaa, ông lớn ơi là ông lớn, lần này lại bị ông hại cho thảm rồi!!!
"Nha Nha, vất vả cho cô rồi." Thọ Phương Phương vừa rời văn phòng, Ứng Nhanđã khôi phục giọng điệu quan lớn, tôi đột nhiên cảm thấy so với vẻ thânthiết rợn da gà ban nãy, thì cái loại giọng điệu này thật đáng yêu, rấthợp dáng Ứng Nhan. Nói như thế mới chính là hắn. Nhưng tiếp theo hắn lại nói một câu làm toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
"Nha Nha, khi nào cô lại đi giao hóa đơn cho công ty mỹ phẩm? Mang về thêm mấy hộp trang điểm giúp tôi được không?"
Tôi quay đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246135/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.