Ứng Nhan trở về công ty lúc mới ba giờ chiều, khi bóng người có đườnglàm quan nở rộ kia xuất hiện ở góc hành lang thì tôi đang photo mấy tậpbiên lai cuối cùng, tôi tái mặt thấy trong tay hắn ta chẳng còn mười hộp trang điểm cầm theo lúc đi.
Xong rồi, hắn đem tặng hết cho mấytỷ tỷ trên tổng công ty mất rồi. Tôi theo bản năng thụt lùi lại, tốtnhất là đừng nhìn thấy tôi, trăm ngàn lần đừng có nhìn thấy tôi!
"Nha Nha." Mặc kệ tôi hi vọng thế nào, giọng ác ma của Ứng Nhan vẫn vang lên bên tai như thường lệ.
Thông thường khi Ứng Nhan muốn trừ tiền lương của tôi, đều dùng cái giọngquan lớn gọi "Tiểu Lý", mỗi lần hắn về mà kêu "Nha Nha" thì nhất định là có việc muốn sai bảo tôi, tôi biết, hắn ta hẳn là muốn tôi lấy thêm mấy hộp nữa.
"A, quản lý Ứng." Tôi cao giọng, quay đầu, tay tăng tốc photo. NND, tôi vừa mới làm với An An xong, đống đơn từ này cần phảigiao ngay.
Ứng Nhan tới đứng cạnh tôi, thuận tay chỉnh lại đống đơn từ: "Lại phải đi giao hóa đơn bên công ty mỹ phẩm à?"
"Dạ, không phải." Tôi linh cơ vừa động, nói dối ngay. "Mấy cái này là giao cho bên xây dựng ạ."
"Xây dựng? Xây dựng à...Vừa hay, vừa hay..." Giọng hắn cao lên vài phần, tôi buồn bực, sao tới bên xây dựng mà hắn cũng cao hứng thế kia?
"Lần trước quản lý Dương bên xây dựng đến tìm Thọ Phương Phương có mang theo một bộ đồ dùng bếp, tôi xem qua thấy đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-yeu-em-lan-nua/2246133/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.