Edit: Tiểu Lăng
Một bữa sáng, ăn những gần một giờ.
Trần Chước xuống tầng tuần tra tiệm, Tiên Bối cũng về phòng vẽ bản thảo… Thật sự thì hoàn toàn không cách nào tập trung sáng tác, bàn tay bị người đàn ông nắm kia cứ run rẩy, may không phải là tay phải cần cầm bút cảm áp…
Tùy tay tô mấy cái màu, Tiên Bối không nhịn được mà chống má.
Nhớ lại lúc vừa ăn sáng xong, Trần Chước không vội vàng thu dọn bát đĩa trên bàn, song cũng đứng dậy trước.
Tiên Bối cũng ngoan ngoãn đứng lên.
Trần Chước hỏi: “Hôm nay có phải vẽ bản thảo không?”
Tiên Bối gật đầu.
Trần Chước đáp: “Về phòng đi.”
Tiên Bối gật đầu tiếp, chớp mắt, chần chừ hai giây, vẫn nghe lời xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Trần Chước lập tức đi đến bên cạnh cô.
Tiên Bối khó hiểu, sắp đến cửa phòng, cô dừng chân lại, hỏi nhỏ: “Anh còn chuyện gì ạ?”
Người đàn ông cũng ngừng bước, cười khẽ, đáp rất đương nhiên: “Không, chỉ đưa bạn gái đi làm thôi.”
Bạn gái? Xưng hô này khiến Tiên Bối ngu ngơ một lúc, mãi lâu sau mới hiểu được ý anh…
Từ bàn ăn đến cửa phòng, có vài mét đường…
Có quá…
Cô rất muốn toát ra ý “chuyện bé xé ra to” trong đầu, nhưng không tài nào làm nổi, trong lòng cứ như được rót đầy mật ong, đang nổi bong bóng xì xì đầy ngọt ngào.
Làm thế nào để yêu đương?
Trần Chước đưa cô “đi làm” như thật, có phải cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-ngot-ba-phan/2513198/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.