Edit: Tiểu Lăng
Lớn như vậy rồi, nhưng Tiên Bối vẫn rất sợ có tiếp xúc trên cơ thể với người khác. Song, khi được người đàn ông ôm vào lòng, lồng ngực ấm áp dán trên lưng, lòng cô lại vô cùng yên ổn, nước mắt vốn đang chảy dài cũng dần dần ngừng lại, như thể nơi đây là chốn về.
Phòng khách cực yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng quả lắc đồng hồ đu đưa trên tường.
Trên đỉnh đầu tựa cằm của anh, tiếng thở của anh cũng gần gũi lạ thường, gương mặt Tiên Bối cũng hậu tri hậu giác bắt đầu ửng hồng.
Đây là tiếp nhận lời thổ lộ của cô sao?
Xấu hổ quá…
Hai cánh tay áp bên người cũng bắt đầu căng ra một cách không tự nhiên.
Trần Chước phát hiện thay đổi của cô, biết cô gái nhỏ đang khẩn trương, nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra, ngược lại còn tăng thêm sức ở khuỷu tay, ôm cô chặt hơn.
Động tác đầy sức lực của người đàn ông đến nhanh chóng như thế, Tiên Bối không kịp đề phòng, không khỏi “a” một tiếng.
Trần Chước cho mình ôm đau cô, lập tức thả tay ra.
Vừa thả ra một cái, cô gái nhỏ xinh yếu ớt trong lòng đã bật dậy, chạy về phòng, đóng cạch cửa lại.
Từ đầu đến cuối, không quay đầu lại, mắt lại càng không liếc qua một tấc.
Trong phòng khách, chỉ còn mình chiếc bóng cao lớn của Trần Chước.
Trần Chước đứng nguyên đó, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, không nhịn được mà cong môi.
+++
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-ngot-ba-phan/2513197/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.