Edit: Tiểu Lăng
Không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu.
Từ khẽ chạm đến xâm nhập, quấn quýt.
Tiên Bối bị hôn đến mức run cả người, không còn sức lực, hai cánh tay mềm nhũn ôm cổ Trần Chước.
Lúc người đàn ông buông ra, đáy mắt Tiên Bối đã ngập nước, mặt đỏ hồng.
Thở hổn hển một lúc, Tiên Bối mới hậu tri hậu giác, cô vừa, vừa, vừa… vừa mới hôn.
Á!
Tay lập tức rụt lại, mặt chôn vào trong lòng, cuộn mình thành một con tôm chín.
Không dám nhìn, cũng không định nhìn người đàn ông trước mặt, dù cô đã nhạy cảm nhận ra, ánh mắt của anh đang rơi trên đỉnh đầu cô.
Tim đập thình thịch, nước ngập phòng như đang đi vào cơ thể, hơi thở cũng trở nên ẩm ướt.
“Tiểu Tiên Bối.”
Trần Chước gọi cô.
Mặt Tiên Bối nóng đến không thể nóng hơn, gật đầu, nhưng vẫn không dám nhìn qua.
“Bé sò nhỏ.”
Anh vẫn gọi cô, giọng như vẽ nên một nụ cười.
Tiên Bối gật đầu.
“Tiên Bối.”
“…”
Trần Chước gọi cô bằng đủ loại xưng hô, như đang thưởng thức một vật mình yêu thích không muốn rời tay bằng răng và môi vậy.
Tiên Bối bị anh gọi đến đắng miệng khô lưỡi, nuốt nước bọt liên tục, không dám ngẩng đầu lên.
Trần Chước không nói thêm gì, ngồi xuống bên cạnh cô.
Chân anh rất dài, duỗi ra thì đế giày dễ dàng chạm xuống đất, mà hai cái chân nhỏ trắng nõn của Tiên Bối thì vẫn lủng lẳng ở đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-vi-ngot-ba-phan/2513201/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.