Quang nâng đầu Mục Túc lên.
“Mục Túc, xảy ra chuyện gì? Hình như không vui.”
“Quang, ngươi có cảm thấy Mục Túc ăn rất nhiều không?”
Quang nhìn Mục Túc cười, lại cầm một con chim nướng giơ lên.
“Mục Túc mỗi bữa cơm chỉ ăn có một con chim nhỏ a. Quang phải ăn tới năm con lận, nếu muốn ăn nhiều nữa, vẫn còn có thể ăn nổi a.”
“Nhưng mỗi ngày Quang phải hoạt động gấp mười lần Mục Túc, tiêu hao thể lực cũng gấp mười lần Mục Túc a.”
“Nhưng việc này liên quan gì đến việc Mục Túc không vui?”
“Mục Túc ăn sạch đồ của Quang, lại còn mập ra, Mục Túc áy náy a. Mục Túc không giúp Quang làm việc, lại còn ăn nhiều thức ăn như vậy.”
Mục Túc càng nói càng cúi thấp đầu. Đến lúc đầu gần đụng tới ngực thì lại bị Quang nâng lên, hôn choẹt một cái thật kêu lên mặt y.
“Quang thích nuôi Mục Túc mập lên một chút, như vậy đến lúc ôm sẽ cảm thấy rất mềm.”
Quang ôm lấy eo Mục Túc, khẽ siết chặt.
Mục Túc nằm úp sấp lên bả vai Quang. Mình hình như cũng tìm ra thêm được một công dụng nữa rồi, cái gì cũng không thể giúp được Quang, chỉ có lúc giao phối mới có thể khiến Quang vui vẻ a.
Mục Túc trong lúc nhất thời tựa hồ đã nghĩ thông suốt. Cũng giống như có cây lớn che chắn, Mục Túc sẽ dựa hết thảy vào Quang, ôm lấy cổ Quang, siết chặt. Sau này Quang sẽ là thủ lĩnh của Mục Túc, là cha mẹ cơm áo gạo tiền của Mục Túc, là thần hộ mệnh của Mục Túc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540370/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.