Mục Túc đã kêu rất lớn rồi, nhưng đột nhiên bên cạnh họ lại có một tiếng kêu còn lớn hơn.
“A! Oa oa!”
Hai người thuận theo thanh âm nhìn qua, là một đứa nhỏ nằm trong một cái giỏ bện bằng cỏ bồng bềnh trôi trên sông cách đó không xa. Quang ngây ngốc hỏi một câu.
“Mục Túc, ngươi mới vừa đẻ hả?”
Mục Tục tát đầu hắn một phát.
“Nói ngu gì đó. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra đứa nhỏ kia bị người ta thả trôi sông sao?”
“Quang cũng cảm thấy kỳ quái. Đường lên núi không có một bóng người, đến lúc chúng ta giao phối thì lại lòi ra đứa nhỏ này, làm Quang còn tưởng thần núi thấy Quang cố gắng giao phối nên thương tình ban thưởng đứa nhỏ cho chúng ta a.”
“Ban cho ngươi thì liên quan gì tới ta?”
“Con nít là kết quả của việc giao phối a. Mục Túc cùng Quang giao phối, đứa nhỏ mà thần núi ban cho Quang dĩ nhiên là do Mục Túc sinh rồi a.”
Mục Túc chịu không nổi nhào tới cắn lỗ tai hắn.
“A! Mục Túc, ngươi mắc mớ gì mà đi cắn ta a?”
“Ráng kiềm chế chút coi, ngươi tận mắt nhìn thấy ta đẻ hả?”
“Cũng phải ha.”
“Quang! Rút ra đồ đạc của ngươi ra khỏi người ta coi, ngươi không cứu đứa nhỏ kia hả?”
“Quang không thích con nít. Con nít khó nuôi.”
Mục Túc lắc lắc người Quang, ý bảo hắn đem cái thứ kia rút ra.
Quang buông Mục Túc ra, nhìn Mục Túc bơi ra kéo giỏ bện ôm vào trong ngực. Mục Túc gọi vói vào.
“Quang qua đây mà xem, là giống đực.”
Quang đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540371/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.