Tay Mục Túc đang cầm rắn cứng đờ cả ra. Quang đưa đuốc lại gần soi một chút.
“Mục Túc đừng sợ, không phải rắn độc.”
“Rắn….Có rắn….. a a a a a a a.”
Mục Túc bị dọa đến rớt nước mắt. Quang tóm lấy con rắn trên tay y, quật một phát vào thân cây, chết tươi. Quang cầm con rắn chết quơ qua quơ lại.
“Mục Túc đừng sợ. Rắn chết rồi.”
Mục Túc phốc một cái ôm lấy Quang chặt cứng.
“Quang, tối nay đừng đi tìm đồ ăn nữa. Mục Túc có thể nhịn đói một bữa, không cần gấp.”
“Quang đã đáp ứng với Mục Túc rồi, sẽ không để cho Mục Túc bị đói bụng.”
“Nhưng mà Mục Túc sợ a.”
“Quang đi tìm trái cây, Mục Túc trở về lại bên kia chờ đi.”
“Mục Túc ở một mình cạnh đống lửa cũng sợ a.”
Tên Quang ngu ngốc này, nếu y không sợ, mắc mớ gì phải tự chuốc lấy khổ vừa chạy theo đằng sau mông hắn vừa túm lấy cái khố hắn trong tình trạng tối thui như thế này chứ.
“Vậy sao bây giờ?”
“Quang cùng Mục Túc trở về chỗ đống lửa, tối nay không ăn.”
Quang bất đắc dĩ chấp nhận, dù sao hắn cũng không đói lắm. Đột nhiên nhớ tới con rắn trên tay, hai mắt Quang tỏa sáng.
“Mục Túc biết làm bánh gạo không?”
“Biết a, phải rồi, gạo ngươi không có vứt đi chứ? Mục Túc làm bánh gạo cho ngươi ăn.”
Mục Túc cuối cùng cũng phát hiện ra mình cũng có thể làm chút gì đó cho Quang rồi. Mục Túc trước kia đã từng được mẫu thân dạy cách làm bánh gạo.
Trong lúc Mục Túc đang nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540368/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.