Quang kéo Mục Túc đứng ở một bên nhìn. Một lúc sau, đám tinh tinh đồng loạt nhích tới gần thức ăn, bọn nó nhìn Quang một chốc, sau khi nhận được sự chấp thuận của hắn mới dám cầm lấy đồ ăn.
Một khi đám tinh tinh hoàn toàn bị đồ ăn hấp dẫn sự chú ý, Quang lập tức kéo Mục Túc chạy sâu vào rừng, lợi dụng những bụi cỏ to lớn mà che kín thân hình. Mục Túc muốn mở miệng hỏi Quang, nhưng lại bị hắn bịt miệng. Đến khi bọn họ chạy rất xa rất xa, không còn nghe được tiếng của mấy con tinh tinh kia nữa, Quang lại bắt đầu lôi kéo Mục Túc chạy nhanh hơn.
Trước khi chạy, Quang đã dọn dẹp sạch sẽ đồ ăn trong túi, cho nên trên người cũng nhẹ hơn được không ít, vì vậy mà người chạy cứ như chim yến bay cao. Đáng thương nhất chính là Mục Túc, không những bị Quang lôi đi xềnh xệch, phía dưới đất lại gập gềnh chằng chịt rễ cây, chạy đến thở cũng thở không nổi.
Cuối cùng, Mục Túc không còn sức đâu mà chạy nữa, lập tức ôm lấy một cây đại thụ gần đó, Quang có lôi y tới cỡ nào y cũng bất động như vậy a.
“Mục Túc đi a.”
Mục Túc cả người ôm cứng lấy cái cây.
“Mục Túc muốn chết rồi. Nếu còn tiếp tục chạy sẽ chết đó. Quang không nói cho Mục Túc biết tại sao lại phải chạy, Mục Túc có chết cũng phải ôm nó.”
Quang vòng qua người Mục Túc đứng trước mặt y. Mặt Mục Túc đỏ bừng bừng, đầu tóc ướt nhẹp cứ y như vừa bị nhúng nước.
“Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540367/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.