“Chúng ta phải đi kiếm thức ăn. Một mình ngươi ở chỗ này chờ thủ lĩnh của ngươi hả?”
“Đợi một chút.”
Mục Túc vừa nghĩ tới phải ở một mình chờ ở nơi này đến tối cũng có chút sợ, muốn đi theo người ta nhưng lại nói không nên lời.
“Theo ta thấy chung quanh đây đã không thể kiếm được thức ăn nữa đi?”
“Đúng a! Số lượng tộc nhân tăng nhiều, thức ăn gần đây đã bị chúng ta tiêu thụ hết sạch rồi. Không còn cách nào. Bốn phía xung quanh bộ lạc ta còn có rất nhiều bộ lạc khác, chung quanh đó cũng đã không còn thức ăn, buộc lòng phải đi xa tìm kiếm, cho dù không đủ no nhưng ít nhất là cũng có đồ để lót dạ.”
“Chung quanh đây nai gạc to lớn thường hay lui tới đúng không? Các ngươi sao không săn tụi nó?”
Hai người kia đưa vẻ mặt quái dị nhìn y.
“Mỗi lần bắt nai gạc sẽ có người bị thương. Nếu như không phải làm lễ tiệc hay thiếu thốn thức ăn, chúng ta sẽ không cố ý đi săn nó. Bất quá, so với các tộc khác, chỗ bọn ta có thể tìm thấy được dấu tích của nai gạc nhiều hơn, lúc đói có thể liều mạng săn về. Được rồi, không nói nữa, chúng ta phải đi đây.
Một mình ngươi nhớ chú ý an toàn.”
“Ta giúp các ngươi đi tìm thức ăn. Ta nghĩ thủ lĩnh của ta sẽ về rất trễ. Ta ở đây cũng không có chuyện gì làm.”
“Vậy thì cùng đi thôi.”
Tài nghệ săn thú của Mục Túc có lẽ không được tinh thông, nhưng đào bới thực vật, thu hoạch quả dại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540360/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.