Quang trói Mục Túc đi rất nhiều ngày, sắc mặt cũng cứng đơ rất nhiều ngày rồi. Mấy ngày qua, Quang vẫn hái quả dại, săn vài con thú ở ven đường, không để cho Mục Túc chịu ủy khuất vì cơn đói, nhưng buổi tối Quang không hề đòi Mục Túc giao phối một lần nào. Hắn tình nguyện ngồi đối diện với Mục Túc, tự mình động thủ tự mình phát tiết.
Mục Túc biết Quang làm như vậy chính là đang tức giận.
Mục Túc rốt cục không thể chịu được tình cảnh hai người ở chung nhưng lại không có lấy tiếng động nào được nữa.
“Quang, ta không chạy trốn nữa. Hiện tại đã cách rất xa bờ sông, ta không thể tìm được đường trở về nữa rồi. Ngươi thả ta ra được không?”
Quang nhìn y.
“Ngươi phải thề sau này ngươi sẽ ngoan ngoãn, không được chạy trốn ta nữa.”
“Được, ta thề.”
Quang cởi dây trói cho Mục Túc.
“Mục Túc, ngươi phát hiện chung quanh đây có rất ít thức ăn không?”
“Đúng a, đi lâu như thế mà không thấy con thú nhỏ nào cả, thỏ hay gà rừng cũng không thấy, ngay cả nấm hay dương xỉ cũng đều mọc rất ít.”
“Ta không có đoán sai. Chung quanh đây chắc chắn có một bộ lạc, thức ăn gần đây đã bị bọn họ tiêu hao gần hết rồi.”
“Ngươi muốn nói chúng ta có khả năng sẽ bị đói bụng mấy ngày sắp tới sao?”
“Quang cho tới bây giờ không bao giờ để cho bản thân đói bụng, cũng sẽ không để cho ngươi bị đói bụng.”
“Chúng ta đến đâu tìm đồ ăn a?”
“Ta phát hiện quanh đây có phân và nước tiểu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540359/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.