Đi hết cả một đoạn đường, đến khi không còn nhìn thấy các tộc nhân nữa, Mục Túc mới quay đầu lại.
“Dùng những vật trân quý để đổi lấy ta, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận. Ta không phải là một giống đực ưu tú. Ngay cả việc săn một con gà rừng ta cũng còn làm không xong.”
Quang quái dị nhìn y.
“Những điều này ta đã sớm biết. Ngươi không nên lo lắng quá. Ta sẽ chiếu cố ngươi giống như chiếu cố giống cái. Ngươi có thể ngồi một chỗ chờ như giống cái là được.”
Mục Túc đứng lại, mặc cho Quang kéo cỡ nào cũng không đi.
“Ngươi nói như vậy ta lại càng không vui. Ta là một tên giống đực!”
Mục Túc lớn tiếng tuyên cáo.
“Được rồi, ta biết rồi. Ta chỉ nói là sẽ xem ngươi như giống cái, không có nói ngươi là giống cái, có quan hệ gì với nhau đâu.”
“Đó là gọi là vũ nhục! Phải biết rằng ta cũng có thể đi ra ngoài săn thú. Chẳng qua, mỗi lần đi săn thì vận khí lại không được tốt lắm thôi.”
“Được rồi, ta đã biết. Chúng ta đi được chưa?”
“Chưa. Ta muốn ngươi nói xin lỗi ta, nói xin lỗi vì đã xem ta như là giống cái.”
“Xin lỗi? Quang chưa bao giờ nói xin lỗi với người khác. Ngươi khẳng định không muốn đi?”
Mục Túc gật đầu.
Quang khoác túi hành lý lên bả vai bên trái, bước tới trước mặt Mục Túc, một tay khiêng y lên bả vai, bước một bước lớn tiến về phía trước.
“Ngươi không đi, ta khiêng ngươi đi.”
“Thả ta xuống!”
Mục Túc quơ quào đập lên lưng Quang.
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540356/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.