“Ta sống không được tốt. Không săn được thú, nên chỉ được phân một ít thịt, rất ít khi được ăn no, vì thế lớn lên không được cường tráng. Càng không được cường tráng như người ta thì càng không thể săn được thú.”
“Không cần lo nữa. Quang chưa từng bị đói bụng. Theo Quang, Quang sẽ không để cho ngươi bị đói bụng.”
Mục Túc tin lời Quang. Y theo hắn chỉ mới có hai ngày, nhưng hai ngày này đều có thịt ăn đến no cành hông. Có lẽ theo hắn cũng không phải là chuyện xấu gì.
Mục Túc vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy Quang đang thò tay vào khố sờ sờ cái mông của mình.
“Quang, ngươi đang sờ cái chỗ nào đó?”
“Sờ cái mông của ngươi. Vừa trơn vừa mượt, co dãn tốt ghê, sờ đã.”
“Thả ta xuống. Ta tự đi.”
“Ta đổi ý rồi, chờ ta sờ đủ rồi thì sẽ thả ngươi xuống.”
“Không cho phép sờ. Sờ nữa ta liền cắn chết ngươi.”
“Cắn đi, ngươi thật sẽ cắn sao?”
Quang tiếp tục nắn bóp đùa nghịch cái mông Mục Túc.
Mục Túc tức giận cạp lấy một miếng trên lưng Quang, mài a mài, nhưng cắn kiểu gì cũng không cắn tới thịt. Da thịt trên lưng Quang cực kỳ rắn chắc, căn bản là không thể nào dứt ra nổi một miếng thịt, khiến y giận tới mức dùng đầu đập lên lưng hắn, nhưng mới đập hai cái liền choáng váng.”
“A!”
Mục Túc giận đến mức hét to.
Quang vỗ vỗ cái mông y trấn an.
“Ngươi tiết kiệm khí lực chút đi. Tối nay còn cùng ta giao phối nữa.”
“Còn muốn giao phối! Tối hôm qua mới giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540357/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.