Đến cửa sơn động, Quang đặt Mục Túc xuống, nhìn người của Mục Túc đem toàn bộ thứ đồ họ cần cất vào túi, bản thân thì đứng ở bên cạnh hờ hững nhìn.
“Các người có thể đi rồi.”
Thủ lĩnh xoay người, đối mặt với Quang.
“Xin trả lại Mục Túc cho chúng ta.”
“Mục Túc là kẻ bầu bạn ta săn được.”
Quang tỏ thái độ rất kiên quyết.
“Vậy ngươi muốn tộc nhân của ta trở thành tù nhân của ngươi sao? Vậy thì không thể được. Theo đạo lý mà nói, trong lúc hai tộc giao tranh, nếu một bên sở hữu được tù binh của bộ tộc còn lại, trong thời gian ngừng giao chiến, hai tộc sẽ trao đổi tù binh, nhưng hiện tại trong tay chúng ta không có tộc nhân của ngươi. Bất quá, vẫn còn có một biện pháp. Nếu như ngươi muốn giữ tù binh của đối phương làm đầy tớ mà nói thì…, trao đổi thêm đồ vật, coi như là giao dịch.”
“Giao dịch? Nói đi, ngươi muốn cái gì?”
“Hạt giống hoàng kim, đá lửa, nước tiểu hổ.”
Quang trừng mắt nhìn thủ lĩnh.
“Nhất định là Yến tộc đã nói cho ngươi biết! Ngươi quả là kẻ gian trá.”
Quang tạm thời buông Mục Túc ra, mở túi da của mình chọn a chọn.
“Hạt giống hoàng kim cho ngươi, đừng để nó bị dính nước, chờ đến mùa mưa hãy gieo.”
Hạt giống hoàng kinh tên như nghĩa, là một loại hạt giống ngũ cốc rất trân quý. Mỗi một hạt gieo xuống đất đều có thể cho ra rất nhiều hạt con, sau này thức ăn trong tộc sẽ không sợ bị thiếu nữa.
Quang lại móc ra một cục đá bóng loáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540355/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.