“Đúng là ở đây mà. Nguyên và Khê đều được chôn ở bên kia, ta không nhớ sai đâu.”
“Còn Mục Túc đâu? Y không được chôn cũng không đi cùng với các ngươi. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lúc chúng ta ở trong rừng săn thú, y đột nhiên biến mất. Ta nghĩ cái tên đó đã lạc đường rồi.”
“Tiểu đội tộc nhân của chúng ta càng ngày càng ít.”
“Đúng vậy, thủ lĩnh.”
Mục Túc nghe thấy tiếng của thủ lĩnh, liền muốn thét lên. Nhưng không ngờ lại bị Quang bụm chặt miệng lôi đi.
“Ah!”
Mục Túc vừa rên lên đã bị Quang lôi đi. Hai người kia nghe thấy thanh âm xào xạc liền chú ý tới.
“Bên kia có cái gì đó ở?”
Mấy tộc nhân đuổi theo, Quang bởi vì Mục Túc mà tốc độ chạy có phần chậm chạp, rất nhanh đã bị tộc nhân của Mục Túc bao vây.
Quang ôm chặt cứng Mục Túc vào lòng, đưa một tay lấy ra một thanh chủy thủ làm bằng răng nanh giắt ở bên hông.
“Là Mục Túc!”
Mấy người nhìn thấy y liền kêu lên, thủ lĩnh của bọn họ cũng đã chạy tới nơi rồi, nhìn thấy Mục Túc bị Quang ôm chặt liền hỏi.
“Ngươi là người nào?”
“Ta tên Quang.”
“Quang? Ngươi sao lại bắt tộc nhân của ta?”
“Mục Túc là người bầu bạn ta săn được. Y là của ta.”
Quang ôm chặt Mục Túc vào lòng, ý bảo ai cũng không thể cướp y đi.
Thủ lĩnh suy nghĩ một chút. Cái tên Quang này, hình như đã nghe qua ở đâu rồi.
“Ngươi biết thủ lĩnh Yến tộc không?”
“Ngươi nói cái bộ lạc du mục kia sao? Ta không thích cái bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540354/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.