Quang đã sống rất nhiều năm trời không hề có một người nào ở bên cạnh, ngay cả một người bạn cũng không.
Ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mục Túc liền cực thích người này. Không biết có phải vì do sinh trưởng gần sông hay không, Mục Túc có một làn da nõn nà mịn màng, một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú chỉ lớn bằng bàn tay của hắn. Thời điểm hắn nhìn thấy Mục Túc chính là lúc y đang rón rén tới gần con gà rừng. Mặc dù Quang cảm thấy cái kiểu rón rén tới gần ấy con gà rất ngu ngốc(thực tế chỉ cần dùng tảng đá hay trường mâu từ xa nhắm ném là được),nhưng từng bước đi từng cái đánh tay của Mục Túc lại khiến hắn không khỏi cảm thấy đáng yêu, khiến cho cái chỗ ấy của hắn có cảm giác hưng phấn cực kỳ.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Quang trưởng thành có một loại cảm giác như vậy, thế là hắn không chút do dự trùm lên đầu Mục Túc cái bao da túm y đi.
Quang đối với bản lĩnh săn thú của mình rất là đắc ý, nhìn Mục Túc đang ngủ say, y là con mồi mà hắn ưng ý nhất. Hắn lặng lẽ dựa vào người Mục Túc, hôn mặt y, nơi này hôn một chút nơi kia hôn một chút, hôn đến nhịn không được mà cắn một cái khiến Mục Túc đau tỉnh thét lên.
“Còn để cho người ta sống không a!”
Quang biết điều lại quay trở lại nằm bên cạnh Mục Túc, sau đó hắn lại nghe thấy tiếng khóc của Mục Túc truyền tới.
“Ô ô! Ta sao lại xui xẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-thuan-sinh-thai/1540353/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.