Đường Vãn Châu một đường đi theo hắn, đã đến dưới chân Diễm Tuyệt sơn: “Ta nghe nói, ngươi đã đánh thắng một vị Thánh Linh Niệm sư, còn đoạt được điện các của người khác. Bản Thánh ty định tới đó ngồi một phen, xem rốt cuộc là thần tiên bảo địa gì vậy?”
Lý Duy Nhất chợt nhớ tới Ngọc Nhi, có lẽ đã chuẩn bị xong cơm nước, trong lòng thoáng rơi vào trầm tư.
Việc này liệu có giấu được chăng? Đường Vãn Châu mỉm cười nói: “Sao lại có vẻ mặt như thế? Như là không hoan nghênh, chẳng lẽ vàng ốc tàng kiều rồi ư? Cho dù có giấu cũng không sao, ta không phải Tả Khâu Hồng Đình, ta hiểu được phong lưu đa tình của nam nhân, nhưng không thể thiếu khí độ và trách nhiệm. Ngươi không phải thật sự đã giấu chứ?”
“Giấu thì quả có giấu một người! Nhưng chẳng phải vàng ốc tàng kiều, mà là hàn xá tàng ngọc.” Lý Duy Nhất không định giấu diếm nàng.
“Không đùa với ngươi nữa! Ta chuẩn bị chiêu mộ hai vị Niệm sư vào Thiếu Dương ty, trước tiên phải tới doanh địa Niệm sư vệ. Đợi ta một khoảng thời gian, sau khi Thiếu Dương ty dựng lập xong, ta sẽ cùng ngươi tới Long thành.”
Đường Vãn Châu chỉ nghĩ Lý Duy Nhất đang nói đùa, hoàn toàn không để trong lòng, liền đi thẳng lên núi.
Ba ngày sau.
Trăng treo giữa trời, mây thấp sao thưa.
Dọn đến Thanh Âm các đã gần nửa tháng, trong khoảng thời gian này, Lý Duy Nhất đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc ngưng luyện Thiên Xung phách.
Ngưng phách càng lúc càng khó, cho dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195596/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.