Rời khỏi sơn đỉnh doanh điện, Lý Duy Nhất cùng Đường Vãn Châu sóng vai mà đi, men theo linh sơn thạch đạo uốn lượn xuống núi.
Tha hương mà gặp cố tri, huống chi lại là một kỳ nữ khiến người động phách tâm hồn, trên người Đường Vãn Châu dường như vĩnh viễn mang theo một cỗ tinh thần khí, khiến người ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vẻ dung nhan thần thái vô khả bới móc, cũng ngưỡng mộ linh hồn phóng dật bên trong.
Cùng ở bên người ra sao, tâm cảnh sẽ ra sao.
Trong lòng Lý Duy Nhất chỉ cảm thấy khoáng đạt, mây cao sương xa, lại có bóng hình mỹ lệ kề cận trước mắt, cười nói: “Ta nghe nói, trở thành Thiên tử môn sinh, tài nguyên lợi ích khó mà tưởng tượng, chẳng những có thể được Võ đạo Thiên tử chỉ điểm, lại còn có được uy thế che chở của Võ đạo Thiên tử cùng toàn bộ Kiếm đạo hoàng đình. Tân giáp trạng nguyên, tam đại Thiên tử môn sinh chi thủ, một khi được sách phong, lập tức danh chấn thiên hạ. Thiếu quân vì sao lại bỏ ngôi hoàng đình trạng nguyên, mà lựa chọn cẩm y dạ hành?”
“Thiên hạ há có nhiều chuyện tốt dâng tận cửa như vậy?”
Với giao tình giữa Đường Vãn Châu và Lý Duy Nhất, hai người tự nhiên không có điều gì phải giấu diếm. Nàng nói: “Tiên đạo long mạch tại Đông Hải đi đầu phục sinh, ảnh hưởng cực lớn. Kiếm đạo hoàng đình cách trở thiên sơn vạn thủy, lại bị Ma quốc, Độ Ách Quan, Đạo Cung ngăn trở ở địa bàn, rất khó vượt qua ba phương thế lực ấy, đem đại lượng binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195595/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.