Cứ điểm tổng bộ của Cực Tây Hôi Tẫn Địa Vực đã hóa thành tro bụi, một vùng rộng hàng trăm mẫu giờ đây chỉ còn là đất cháy khô đen, toàn bộ kiến trúc đều đã sụp đổ, có nơi vẫn còn đang bốc cháy, khói đen cuồn cuộn.
Trên mặt đất, từng hố sâu do pháp khí khắc kinh văn trăm chữ cao phẩm oanh kích tạo thành chi chít khắp nơi, xung quanh đầy vết nứt, cảnh tượng kinh tâm động phách.
Ngay cả võ tu Thất Hải cảnh nếu trúng chiêu, cũng sẽ hồn phi phách tán, không còn cốt nhục.
Trong đống đổ nát, xác của võ tu Cửu Lê tộc và võ tu Cực Tây Hôi Tẫn Địa Vực vương vãi khắp nơi, tất cả đều còn rất trẻ – đều là thiên chi kiêu tử của mỗi bên.
Trận chiến đêm qua, tử thương vô số.
Giữa tàn tích, hơn trăm võ tu cảnh giới Dũng Tuyền vận tăng bào vàng nhạt đang thu dọn thi thể, chất thành từng đống bên đường phố.
Lý Duy Nhất đứng lặng trong đám người vây xem, hít sâu mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, trong lòng nặng trĩu.
Bỗng trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mơ hồ, không hiểu vì sao mọi người phải chém giết đến mức này? Nếu có thể an nhiên tu luyện, hòa thuận cùng đón tân xuân, chẳng phải là chuyện vui vẻ hơn nhiều sao? Nhưng hắn hiểu, đó chỉ là một giấc mộng viển vông.
Đối với võ tu ở thế giới này, theo đuổi trường sinh mới là mục tiêu tối cao – vượt xa khoái lạc đời thường.
Mà trên con đường cầu trường sinh ấy, tài nguyên tu luyện lại vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195278/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.