Doanh địa của Lôi Tiêu Tông được dựng lên nhờ mấy chục lá trận kỳ, có hàng ngàn Thệ Linh từng hấp thu lôi điện canh giữ nghiêm ngặt, chiến thú trấn thủ tại đại môn doanh trại, còn các Niệm sư thì tụ hội ở trung tâm doanh địa.
Lý Duy Nhất vừa đến trước cổng doanh địa của Lôi Tiêu Tông, liền nghe tiếng quát giận dữ của Lục Văn Sinh vang lên: “Là tên chó Lý Duy Nhất kia! Khởi động trận pháp! Phải khiến hắn thây nát xương tan!”
Lý Duy Nhất khẽ ngẩn người: “Văn Sinh huynh, giữa chúng ta có oán thù gì mà huynh lại buông lời nặng nề như thế?”
Lục Văn Sinh chỉ thẳng vào hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Ta hận không thể lột da, róc thịt ngươi! Trả ta Dũng Tuyền tệ! Trả ta Thiên Lôi Đao! Trả ta chiến y pháp khí! Trả ta linh dược ngàn năm!… Ngươi và Tả Khâu Đình đúng là cặp súc sinh, liên thủ giở trò, lấy danh nghĩa tỷ võ luận đạo mà lừa thiên hạ! Gì mà mười chiêu đánh bại địch, năm chiêu đánh bại địch, ngươi ở đồng cảnh giới, căn bản chỉ cần ba chiêu đã thắng rồi!”
Lý Duy Nhất đáp: “Thì ra là vì chuyện đó. Nhưng sao lại gọi là lừa? Ta và các ngươi luận võ kết giao... Nếu Văn Sinh huynh thật thấy Lý mỗ vô đạo, vậy thì cứ đấu lại một trận. Lần này không cần ba chiêu, một chiêu thôi. Chỉ cần huynh tiếp được một chiêu của ta, ta lập tức hoàn trả toàn bộ những gì từng thắng được. Như vậy, công bằng rồi chứ?”
“Ngươi thật cuồng vọng như thế sao?”
Lục Văn Sinh thu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-thuy-phap-tac/5195277/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.