Chân trước ngườitruyền thánh chỉ vừa rời đi, chân sau của Khương Dương đã tới. Tốc độnhanh như vậy, không bỏ phí chút thời gian nào. Hơn nữa, hoàng đế thanhniên cũng không ngăn được việc Khương Nguyện muốn đưa con trai lên làmtướng quân, ra tiền tuyến lập công trạng. Điều này nói lên, căn cơ củahoàng đế thanh niên còn chưa có vững! Trận này, e là lại phải “trường kỳ kháng chiến” mất thôi.
Buổi tối hôm sau tôi cùng hai em trai của mình bước ra khỏi cửa lều, vừa vặn trông thấy tên gia hỏa đang đứngđợi. Lục Ca khoanh tay trước ngực đánh giá tôi từ đầu xuống chân, mắtđầy ý cười:
“A Ngạn hôm nay đã không còn là A Ngạn hôm qua”.
Cái tên yêu quái này đang nói móc tôi đây mà. Hôm qua là đi xin xỏ, hôm nay là đi lập uy. Tất nhiên không giống. Tôi chắp tay sau lưng, ngẩng caođầu, môi thoáng nét cười:
“Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”.
Lục Ca gật đầu:
“Có đạo lý”.
“Còn có một đạo lý nữa. Thân sơ hữu biệt. Anh thấy có phải hay không, lão Lục?”.
Lục Ca dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc:
“Phu xướng phụ tùy, tôi đương nhiên không để đệ lâm vào cảnh đơn thương độc mã”.
Trần Đường phì cười. Tôi lườm Lục Ca trắng mắt. Ai là vợ chồng với tên yêu quái nhà anh.
Bốn người đi tới lều chính, quan quân đã tập hợp đông đủ. Ngoài những người lần trước, đêm nay có thêm một vị. Tôi đã dặn binh sĩ sắp xếp chỗ ngồicủa Khương Dương, vị trí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946388/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.