Chiến trường là nơithế nào? Chính là nơi khoảng cách giữa hai đầu sinh tử ngắn nhất. Đi rachiến trường là đi dạo quanh quỷ môn quan, đương nhiên phải mang theocàng nhiều “vệ sĩ” càng tốt!
Thế là không đợi sang ngày mai, buổi tối tôi đã lôi kéo Trần Đường đi cùng mình đến chỗ Lạc Doanh “đòi”người. Tất nhiên Tiểu Bạch cũng đi theo. Nhặt được bảo bối như cậu ta,sao tôi có thể không dùng cho tốt.
Đến chỗ Lạc Doanh thì nghe được một màn đối thoại rất đặc sắc:
“Này, cậu cho gà ăn hay cho cá ăn đấy hả? Còn không nhanh tay lên?”.
“Tiểu tử thối, bảo cậu đi kiếm củi, cậu mang mấy cái cây cành lá sum sê nàyvề để trồng làm cảnh hả? Cút lên rừng hái bó củi khác cho tôi”.
“Cả cậu nữa, tôi đã dặn đi dặn lại các cậu cả trăm lần. Vũ khí không phảitrang bị cho các cậu bắn chim, có bản lĩnh thì dùng đá mà ném, không cóbản lĩnh thì tự mà trèo lên cây lấy trứng cho tôi. Cuối ngày ai “khôngcẩn thận” làm mất vũ khí của mình thì đừng trách tôi trị tội theo quânpháp”.
Lại gần, trông thấy Lạc Doanh ngực phập phồng, chỉ taychửi mắng khắp nơi mới biết, thì ra không phải đối thoại, mà là… độcthoại. Tôi cảm thấy cậu chàng này đúng là thú vị, rất hợp khẩu vị củatôi. Không chỉ ánh mắt gian xảo, mà tính cách cũng rất đặc biệt. Chỉ làtôi đến đây cũng không phải để nghe cậu ta hát xướng, tôi đến là để đòingười! Vì bọn tôi không ai mở miệng nói chuyện nên Lạc Doanh không pháthiện sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946385/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.