Vừa bước một chân qua bậc cửa, bóng người trong đại sảnh đã vụt đứng dậy, giọng nói con gáicòn mang thanh âm trong trẻo của trẻ nhỏ reo lên:
“Trần ca ca!”.
Tôi suýt chút thì vấp ngã. Ca ca? Cho tôi xin đi, đã có hai anh em họ Trầncả ngày gọi tôi là đại ca rồi, không muốn nhận thêm huynh đệ tỷ muội gìnữa đâu. Em gái hoàng đế gọi tôi là ca ca, muốn tôi chết sớm chắc?
Tôi đi vào, mặt mày nghiêm túc, chắp tay gọi hai tiếng: “Công chúa”.
Cô gái trước mặt chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Ở thời của tôi, chẳng qua chỉ là một bé gái còn đang học trung học. Cho dù “bé gái” này quảthật trông rất xinh đẹp, nhìn tôi cười rất ngọt ngào, nhưng có xinh hơnnữa cũng vẫn chỉ là “bé gái” mà thôi.
“Công chúa bé gái” nhìn tôi cười, ánh mắt lấp lánh:
“Nghe hoàng huynh nói Trần ca ca lần này được nghỉ phép ở lại kinh thành nửatháng, muội sẽ thường xuyên đến chơi với huynh. Muội ở trong cung nghetin huynh bị thương thì rất lo lắng. Vết thương của huynh đã tốt lênchưa?”.
Tôi bắt đầu thấy đau ở hai bên thái dương rồi đây,song trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ cung kính đáp:
“Đa tạ công chúa quan tâm, mạt tướng chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại.Lần này theo lệnh hoàng thượng ở lại kinh thành mười ngày, không phảinửa tháng”.
Công chúa bé gái ngạc nhiên nhìn tôi gọi:
“Trần ca ca…”.
Trần Đường thấy vậy giải vây:
“Đại ca bị thương, tạm thời… mất trí nhớ”.
Tôi thấy nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.