Trở lại Trần phủ, tôi gọi quản gia mang ra mấy bình rượu, rồi cùng Trần Đường ngồi bên bàn đá trong sân uống rượu thưởng trăng. Thấy người bên cạnh từ lúc về vẫn giữ vẻ mặt muốn nói lại thôi, tôi cất quạt qua một bên, rót đầy hai lyrượu, nhìn cậu ta:
“Đệ muốn hỏi gì thì hỏi đi”.
Trần Đường nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Đệ chỉ là không hiểu tại sao đại ca lại như vậy?”.
Tôi híp mắt:
“Sao? Ý đệ là tại sao tôi lại thích đàn ông?”.
Cậu ta bật cười:
“Đệ đương nhiên biết đại ca không có sở thích đó. Chỉ là không rõ đại ca vì sao chấp nhận mang tiếng là kẻ đoạn tụ. Nếu muốn tránh Y Ninh côngchúa, cũng không cần đưa ra hạ sách như vậy”.
Tôi cầm c h é n rượu khẽ chạm vào chén của Trần Đường, tự mình uống cạn, từ tốn giải thích:
“Đệ không thấy lạ ư? Chúng ta gấp rút hồi kinh. Sau đó lại lập tức lêntriều, vừa về không được bao lâu, công chúa kia đã có mặt ở phủ. Tin tức nhanh nhạy như thế, nếu không phải hoàng thượng cố ý sao lại khéo nhưvậy? Mà cô ta còn ở lại trong phủ không chịu về, nếu truyền ra ngoàichẳng phải hoàng thất mất hết mặt mũi? Hoàng thượng biết rõ nhưng lạidung túng, là có mục đích gì?”.
Trần Đường thay tôi rót rượu, nhíu mày hỏi:
“Hoàng thượng muốn đại ca làm phò mã?”.
Tôi cười nhạt:
“Có lẽ vậy. Hoàng thượng muốn cột một chân Trần gia lên thuyền, dùng chúng ta để đối phó Khương gia”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946368/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.