Một tháng sau, dướisự giúp đỡ của hai anh em họ Trần, tôi đã có thể dùng đao kiếm, cưỡingựa, bắn tên khá thuần thục. Tuy không thể so sánh với Trần Ngạn “bảnchính”, chí ít cũng đã vượt xa kẻ vốn không biết gì như trước. TrầnĐường bảo tôi đã khôi phục được bảy phần. Điều này khiến tôi rất phấnkhởi. Nghĩ mà xem, Trần Ngạn là nhân tài số một của quốc gia. Có đượcbảy phần mười bản lĩnh của anh ta, về sau tôi “hành tẩu giang hồ” sẽkhông còn phải lo bị bắt nạt nữa rồi. Hiện tại tôi đã có thể vung đao,đánh cận chiến ngang cơ với Trần Đường. Riêng khoản bắn tên, Trần Ninhnói tôi so với trước đây không sai biệt nhiều lắm, chính là chỉ cần mụctiêu ở trong tầm mắt, cho dù di động nhanh đến mấy, tôi đều có thể bắnhạ.
Vết thương trên ngực nhờ khả năng hồi phục của cơ thểnày và thuốc tốt mà đã không còn trở ngại. Chỉ để lại một vết sẹo, songtôi cũng chẳng lấy làm phiền. Đàn ông mà, trên người có một, hai vết sẹo chả ảnh hưởng gì. Cho dù sẹo nằm trên ngực hay ở mông cũng chẳng saohết.
Tôi và Trần Đường đang nghỉ giải lao, uống trà dưới tán câytrong sân viện thì Trần Ninh hốt hoảng chạy vào. Tôi lắc đầu thở dài,cậu chàng này lúc nào cũng vội vội vàng vàng, không giữ được bình tĩnhsau này sao có thể thăng chức đây? Trần Đường cũng là một tướng quân,nhưng Trần Ninh hiện tại chỉ là một giáo úy. Tôi cầm lấy chén sạch, róttrà đưa tới trước mặt “Trần giáo úy”, nhẹ nhàng cười:
“Uống miếng trà đi, đệ gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946362/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.