Trần Đường quay sang tôi, nói:
“Đại ca, huynh còn đang trọng thương cứ nghỉ ngơi cho bình phục. Bọn đệ ra ngoài xem thế nào”.
Tôi gật gật đầu. Đợi bọn họ đi rồi, tôi liền nhìn quanh phòng, xem có gìđáng giá để mang theo người không. Nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy thanh kiếm là vật duy nhất có vẻ có giá trị. Thôi vậy, có còn hơn không. Đến thành trấn nào đấy tìm tiệm cầm đồ đổi lấy chút tiền rồi nghĩ biện pháp khác.
Tôi lục trong tủ tìm một bộ đồ sạch sẽ, loay hoay mặc lênngười. Sau đó lén lút rời khỏi phòng, lén lút dắt con ngựa đang cột ởgốc cây gần cổng sau, lén lút mở cổng chuồn đi. Vốn không định mang theo ngựa, vì từ nhỏ đến lớn tôi đã cưỡi ngựa bao giờ. Nhưng không hiểu saonhìn con ngựa này lại cảm thấy thân thiết như nhìn thấy bạn cũ. Sau đólên ngựa, phóng đi… động tác thuần thục đến không ngờ. Có lẽ là bản năng của Trần Ngạn?
Chạy được non nửa canh giờ bỗng nghe thấyphía đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập đuổi theo. Tôi ngoái đầu nhìn lại thấy hai người Trần Đường và Trần Ninh thì hoảng hốt, liền thúc ngựachạy nhanh hơn. Nhưng do trời tối, lại không quen đường, cuối cùng cũngbị bọn họ đuổi kịp. Đành phải ghìm cương đứng lại.
Trần Ninh xuống ngựa, chặn trước mặt tôi, hấp tấp nói:
“Đại ca! Huynh còn đang trọng thương lại một mình xông vào doanh trại địchlà muốn đi tìm chết sao? Bọn đệ cũng căm hận Ngô Phi bỉ ổi, nhưng liềuchết đi tìm hắn thì có tác dụng gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946357/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.