Không biết hai anh em họ Trần vì lo lắng cho vết thương của tôi, hay sợ tôi lại định tìm NgôPhi tính sổ, mà cả đêm cho người chăm sóc tôi chu đáo. Chu đáo đến mứctôi muốn tìm một cơ hội bỏ trốn cũng không có. Thật bi thương!
Tôi ôm tâm trạng bi thương đó ăn hết bữa sáng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, làm sao rời khỏi nơi này một cách lặng lẽ, thần không biết quỷ khônghay.
Tôi vừa vặn ăn xong bữa sáng thì binh lính báo nạn dânchỉ còn cách cổng thành chưa đầy hai dặm. Lý Đôn nói, tất cả bẫy đã bốtrí ổn thỏa. Tôi không tìm được sơ hở nào để chuồn đi, đành theo chânbọn họ lên tường thành. Trần Đường muốn tôi mặc áo giáp nhưng bị tôikiên trì từ chối. Đùa chắc, tôi còn đang bị thương, tha đống sắt đó theo nổi mới là lạ.
Tôi buồn chán không có việc gì làm, hỏi Dục quân sư chuyện “quà cáp” cho quân Bắc Tề. Dục quân sư chắp tay, nói:
“Hướng Đông cách thành năm dặm, có một con đường độc đạo, nạn dân chạy vềhướng này chỉ có thể đi qua con đường đó. Mà quân Bắc Tề nếu theo saunạn dân, cũng không còn đường khác để lựa chọn. Nhưng hướng Tây, từ nơiBắc Tề quân đến thành Bắc Bình, có hai con đường thông đến nơi này. Mộtlà đường Tân Thanh hiểm trở, hai bên là vách núi. Đường còn lại là HoaLăng địa hình bằng phẳng, khó mai phục. Thuộc hạ đã bố trí bẫy ở hẻm núi Tân Thanh, đồng thời cho người giả như có mai phục ở đường Hoa Lăng đểdụ quân Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-soai-bat-dac-di/2946359/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.