Khoảng thời gian dưỡng thương được dùng rất có ích. Phần bị thương nặng nhất không phải ở đùi mà là ở ngực, một nhát kiếm xuyên qua hẳn, ấy thế mà hiện tại nó chỉ còn là một vết mờ mờ. Không thể không công nhận y thuật của Thất Dạ vô cùng lợi hại, cơ hồ chỉ cần vẫn còn thở thì đều có thể cứu sống (trừ bỏ dạng chết già theo quy luật tự nhiên). Có vẻ như toàn bộ chỉ số thông minh của hắn dồn vào hết y học, thành ra… 
“Ta bảo ngươi bó chặt bọn chúng lại chứ không bảo ngươi bó chúng thành hình tròn.” Nhược Ngữ chán nản nhìn toàn bộ đống dây thừng biến thành hai quả bóng lớn. 
Thấy Thất Dạ nhìn mình gục gặc đầu cười toe toét, tỏ vẻ đã rõ, không hiểu sao Nhược Ngữ bỗng cảm thấy bất an. 
…… 
“Gỡ không ra cũng không được dùng kéo cắt!!!” Nhược Ngữ liều mạng cướp lấy chiếc kéo từ tay Thất Dạ. 
“Đây là cuộn dây thừng cuối cùng rồi! Ngươi… đi xem đám Tiểu Bạch đi!!!” Chết tiệt, không biết đầu sợi dây ở chỗ nào. Chết cũng phải cứu lấy cuộn dây cuối cùng a 
Thất Dạ đang hưng phấn bỗng bị dội ngay một gáo nước lạnh. Biểu tình ủy khuất y như một con cún đáng thương nhưng ngay sau đó lại lập tức vui vẻ xoa xoa đầu con người đang bốc hỏa bên cạnh. 
Nụ cười của Thất Dạ luôn khiến cho người ta động tâm. Tuy đã tiếp xúc lâu ngày song Nhược Ngữ vẫn không học được cách miễn dịch với vẻ tươi cười ngốc nghếch này. 
Rốt cuộc cũng hiểu được hắn định nói gì. Ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341913/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.