Một năm mới lại đến, lần này nhà trường cho học sinh nghỉ tận một tuần. Đáng nhẽ ra một tuần ấy phải là những ngày nghỉ tươi đẹp vì được ở nhà nghỉ ngơi thoải mái, nhưng vì Tống Nhiên là học sinh cuối cấp vậy nên cô vẫn phải vùi đầu vào đống bài tập giáo viên giao. Không những vậy, tình hình giữa ba mẹ Tống vẫn không khá lên chút nào, mặc dù không như đợt trước nhưng rõ ràng chỉ là đang vui vẻ một cách gượng gạo để cô và Tống Dịch không phải lo lắng.
Tống Nhiên muốn hỏi rõ cũng không được tại ba mẹ luôn lảng tránh, không khí trong nhà ngột ngạt vô cùng vậy nên tần suất cô sang nhà Đinh Tiểu Vy và Mạc Dương để trốn tránh càng lúc càng nhiều. Đinh Tiểu Vy nghe cô kể về tình hình trong nhà xong cũng suy nghĩ rất nhiều, có một vài điều cô chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra với Tống Nhiên. Tống Nhiên đầu óc bế tắc, năn nỉ Đinh Tiểu Vy cho mình chút lời khuyên, Đinh Tiểu Vy đành phải lựa chọn từ ngữ phù hợp để truyền đạt suy nghĩ của mình:
- Mày nói là sau hôm đưa cơm ấy ba mẹ mày liền thay đổi, vậy nên chắc có lẽ bác gái đã thấy điều gì đó ở công ty chăng?
Tống Nhiên khó hiểu nhìn Đinh Tiểu Vy, mẹ cô đã nhìn thấy cái gì mới thành ra như bây giờ? Tống Nhiên ngẫm một lúc, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một suy đoán mà từ trước tới giờ cô chưa từng dám nghĩ đến. Tống Nhiên mở to mắt, không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3355298/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.