Kể từ hôm nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tống Nhiên và Tống Dịch không thể nào nói chuyện cùng ba như trước kia được nữa, nhưng hai người cũng không dám thể hiện quá lộ liễu, sợ rằng mẹ sẽ phát hiện ra sự kì lạ giữa ba người.
3 ngày chờ đợi, Tống Nhiên hầu như không liên lạc với bất cứ ai, trừ thời gian ăn cơm ra thì hầu như cô luôn nhốt mình trong phòng để làm bài tập, có lẽ nó có thể khiến cô quên đi sự căng thẳng. Mạc Dương nhắn tin cho cô nhưng cũng hiếm khi nhận được hồi âm của cô, cậu quyết định đến thẳng nhà cô. Tống Nhiên đang ngồi làm bài trên phòng thì đột nhiên bị mẹ gọi:
- Tiểu Nhiên, có bạn đến tìm con này.
- Vâng con xuống ngay!
Tống Nhiên chạy xuống lầu liền thấy Mạc Dương đang ngồi chễm chệ giữa phòng khách nhà cô. Tống Nhiên ngạc nhiên nhướng mày nhìn cậu, đến gần hỏi:
- Anh đến đây làm gì?
- Vì em không trả lời tin nhắn anh, vậy nên anh chỉ có thể đến tìm em. Hóa ra em chăm học đến mức không có thời gian xem tin nhắn à?
Lâu rồi không được gặp cậu, căng thẳng mấy ngày qua cũng vơi dần. Tống Nhiên cười, nhìn vào trong bếp xem mẹ mình đang làm gì rồi quay ra nói với cậu:
- Đợi em lên thay đồ, bọn mình đi chơi một chút nhé. Trong nhà lâu ngày em thấy hơi ngột ngạt.
- Ừ anh ngồi đây đợi em.
Tống Nhiên lên tầng được một lúc thì mẹ Tống từ trong bếp đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3356308/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.