Mạc Dương ra đường lớn rồi bắt taxi đi thẳng, đến gần khu nhà mình thì mới xuống xe. Bây giờ cậu không muốn về nhà, nếu về bây giờ sẽ chạm mặt Mạc Lam, không biết anh ấy có chỉnh đốn gì cậu không.
Mạc Dương cứ đi mãi như vậy, cho đến khi cậu thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa hàng tiện lợi.
- Tống Nhiên!
Tống Nhiên đang vừa ăn kẹo mút vừa mải xem điện thoại, đột nhiên có người gọi tên giật nảy cả mình suýt làm rơi đồ. Quay đầu thấy Mạc Dương đang đứng đối diện phía bên kia đường, lúc này đang đi về phía cô.
- Tối như này mà cậu đi một mình à?
- Bình thường tớ cũng toàn đi một mình. Còn cậu, sao giờ này lại ở đây?
Mạc Dương thuận tay giành lấy túi đồ cầm cho cô, Tống Nhiên không kịp phản ứng lại nên cũng đành kệ.
- Đi dạo thôi, tình cờ thấy cậu.
- Kẹo mút à, còn không cho tôi cái đi.
Tống Nhiên thấy cậu có gì đó là lạ.
- Ở trong túi còn mấy cái, cậu lấy thoải mái. À, đừng lấy vị nho là được.
Mạc Dương bật cười, lấy tạm một cái vị cam bóc ra rồi nhét vào miệng. Hai người cứ chậm rãi vừa ăn vừa đi về phía nhà Tống Nhiên. Lúc gần đến nhà, Tống Nhiên chợt gọi:
- Mạc Dương.
- Ừ?
- Tối nay cậu cứ là lạ, có chuyện gì xảy ra à? - Tống Nhiên có chút dè dặt hỏi.
Mạc Dương thoáng ngạc nhiên, rõ ràng cậu vẫn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3354380/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.