Mạc Dương cẩn thận để bức tranh lên bàn học của mình, ngắm nghía một hồi vẫn không thỏa mãn.
Cộc cộc cộc.
Mạc Dương ra mở cửa, là Mạc Lam.
- Có chuyện gì không anh?
Mạc Lam nhìn thoáng qua phòng đằng sau Mạc Dương, chợt dừng mắt lại ở khung tranh mới lạ
- Anh vào một chút được chứ?
- _Anh vào đi.
Mạc Lam hiếm khi vào phòng Mạc Dương, đây mới là lần thứ 2 anh bước vào phòng này. Phòng của Mạc Dương chủ yếu là tông màu lạnh, vậy nên rất dễ phát hiện ra bức tranh đầy tươi sáng ở trên bàn.
- Em có sở thích vẽ tranh từ khi nào vậy?
- Không phải em vẽ, em đặt tranh theo yêu cầu.
- Ồ, anh thấy cô bé trong tranh trông quen quen, để anh đoán xem.
Mạc Lam làm bộ suy nghĩ khoảng 5 giây, sau đó không chút do dự nói ra một cái tên.
- Tống Nhiên?
Mạc Dương: "..."
Rốt cuộc anh ấy nhìn chỗ nào mà ra được Tống Nhiên vậy? Lại còn đoán không chút do dự, giọng điệu như khẳng định chứ chẳng phải đoán mò gì.
- Anh theo dõi đời tư em đấy à?
Mạc Lam bật cười.
- Chú có gì mà anh phải theo dõi, lộ liễu như thế chỉ có mù mới không thấy thôi.
Mạc Dương: "..."
Thực sự là cậu có biểu hiện gì ra ngoài sao? Hoặc vì là anh trai ruột nên có thể thấu hiểu rõ tâm tư em trai mình.
- Thực ra, em đóng giả làm khách, nhờ cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-mot-doi-yeu-em/3354379/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.