"Ca, ta không khổ, thật sự không khổ, có ngươi ở đây thì tốt rồi, ta ở chỗ này chẳng qua cảm thấy có chút tịch mịch, Vương gia cũng không có đối với ta như thế nào, ngươi không cần phải thương tâm vì ta."
"Triệt..."
"Ca..."
"Tốt lắm, đã đến giờ rồi, Thạch Triệt, ngươi nên trở về chỗ của ngươi đi." Mị Ngạn Nhi có chút nhìn không được tiết mục sầu khổ này, lên tiếng cắt đứt đối thoại của hai người.
"Không, không cần, Vương gia, coi như Thạch Mặc cầu ngài có được hay không, ngài không cần đối với Triệt Nhi như vậy, Triệt Nhi hắn vô tội a… Ngài có cái gì liền hướng về ta, ta có thể cam đoan ta sẽ không lại một mình rời đi, van xin ngài, van cầu ngài, Thạch Mặc dập đầu ngài..." Thạch Mặc giữ chặt đệ đệ, hèn mọn quỳ trên mặt đất, đầu dùng sức va chạm trên mặt đất.
Cái gì tôn nghiêm, cái gì cốt khí, thời điểm này cũng không cần, hắn chỉ không hy vọng chuyện của mình ảnh hưởng đến tương lai của đệ đệ, đệ đệ vốn đáng thương, còn có thể nào làm cho hắn thay mình gánh chịu tội!
"Ca, ca, ngươi không cần cái dạng này, ta không sao, thật sự không có việc gì." Triệt Nhi cũng dựa vào cảm giác quỳ trên mặt đất, tay bối rối muốn ngăn cản Thạch Mặc, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên không cách nào thành công.
Mị Ngạn Nhi đứng ở một bên lạnh lùng nhìn một màn này, rồi lại nhìn đến máu đỏ trên trán của Thạch Mặc, ánh mắt lóe lóe.
"Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-lay-chang-banh-bao/1856911/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.