Ta dắt tay Tiểu Tương Tử, trèo thang dây lên thuyền. Một bướccuối cùng vẫn bước hụt, nếu không phải nhờ Tư Mã Hiển Dương nhanh tay lẹ mắt,Tiểu Liên phía sau ta có thể đã gặp nguy.
Quả nhiên lúc Tiểu Liên bước lên thuyền, khuôn mặt nhỏ trắngbệch ra, lòng ta hoảng hốt núp phía sau Tiểu Tương Tử, Tiểu Liên mà nhận ra nhấtđịnh sẽ khinh bỉ ta. Nhưng cậu ta chỉ đứng ở đó, sắc mặt vẫn không tốt, ta ngẩngđầu, lập tức cũng kinh ngạc không nói ra lời.
Nãy giờ cứ lo nghĩ về chuyện của mình, thế nên không có pháthiện ra… Thuyền thật to!
Có phải là ta đã xuyên không tới tàu Titanic hay không… Ách,cũng không khoa trương đến mức như thế đâu, nhưng mà chạy từ boong tàu bên nàyđến bên kia, cũng phải đổ mồ hôi trán a… Đoán chừng ở thời đại này, đây cũngcoi như là ngang ngửa thuyền chở dầu xa hoa. Nhưng trên thuyền ngoại trừ nămngười bọn ta cùng mấy gã sai vặt, ngay cả bóng quỷ cũng không có, hình như làđược bao trọn gói rồi. Mướn một chiếc thuyền như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc a,ta len lén đánh giá Tư Mã Hiển Dương, cái đồ tiêu tiền phung phí.
Thuyền ra khơi, Tiểu Liên và Tiểu Tương Tử hai người nàychưa từng nhìn thấy biển cho nên còn đang cảm thán biển rộng mênh mông vô bờ.Ta vẫn giữ vẻ mặt buồn bực vịn lan can, bỏ đi, dù sao cũng không phải là bạc củata, ta hơi đau lòng nghĩ. Đột nhiên có người hô lên: “Chờ… Chờ đã!”.
Lúc này mặc dù cách bờ không quá xa, nhưng nước biển thétgào, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992576/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.