Gia gia Kim Tương Ngọc ở trên một ngọn núi nào đó, cái tênnúi rất dài, ta chưa hề nghe qua, dù sao trên lá thư nhỏ mà Tư Mã Hiển Dương viết,ta đã len lén vẽ một cái mặt cười ở phía trên, đây là dấu hiệu mà người trongthôn đều biết, mặc dù Trường Sinh không hẳn là người của Thanh Phong Các, nhưngmà cũng không khác biệt lắm. Sau khi đưa lá thư này cho La Yến Thanh, không biếtả tìm đâu ra một con chim bồ câu, buộc thư lên trên chân chim bồ câu rồi cho nócất cánh. Con chim bồ câu kia phạch phạch mấy cái, đáp xuống một gốc cây, sửasang lông cánh rồi mới lười biếng bay đi.
Ta vẫn hết sức hoài nghi, phương thức gửi qua bưu điện bằngbồ câu này…
Ta chột dạ nhìn thoáng qua Tương Ngọc, nếu như Trường Sinhkhông chạy tới kịp, cũng đừng trách ta a… Muốn trách thì trách con chim bồ câukia kìa, chưng xào hấp nướng tùy cô, chỉ cần cô chia cho ta một bắp đùi là được.
Tương Ngọc thu dọn xong một túi hành lý, có chút buồn bãnhìn quán trọ, nói: “Nếu không phải là phải rời khỏi đây, ta cũng đã nghĩ ra mộtcái tên cho quán trọ này”.
“Là tên gì?”, Tiểu Liên tò mò hỏi.
“Hmm… Kêu là quán trọ Long Môn đi”.
“A, cái tên này không tệ nha”, Tiểu Liên khen, không chú ý tớisau lưng cậu ta, ta và Tư Mã Hiển Dương lập tức biến sắc. Chẳng lẽ ta thật sựđã cứu cái ả Kim Tương Ngọc mở hắc điếm trong phim đó sao? Nên mau mau rời khỏichỗ thị phi này thì tốt hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992579/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.