Ta ăn hết miếng cá của Tiểu Liên trước, vẻ mặt Tiểu Tương Tửbỗng dưng xám xịt.
Xem ra ta không đúng, lại vội vàng ăn hết miếng cá TiểuTương Tử gắp cho, đáng thương cho ta nghẹn một họng đầy cá. Bây giờ làm tiểuthư cũng không xong a, ta đây nên theo người nào chọc người nào bây giờ…
Ở bàn bên cạnh, Tư Mã Hiển Dương và Mộ Dung Kích vẫn tiếp tụcmàn khen ngợi lẫn nhau. Dĩ nhiên bọn họ không nhìn thấy bọn ta ở bên này đangsóng ngầm mãnh liệt, bởi vì hai người bọn họ còn đang bận âm thầm so đấu nội lực,chén rượu sôi trào đến mức có thể nấu bánh chẻo được rồi. Trong khoảnh khắcnày, ta bắt đầu lo lắng có khi nào bọn họ sẽ giống như trong ti vi, đấu đến cuốicùng bất phân thắng bại, một bàn rượu tiệc thơm ngon biến thành một đống nátbét. Cho nên ta quơ lấy đôi đũa liều mạng nhét vội nhét vàng tất cả thức ăn vàomiệng, Tiểu Liên ngạc nhiên nói: “Tiểu thư sao cô lại ăn vội như vậy?”.
“Ực…”, trong miệng ta chất đầy thức ăn, nói năng đứt quãng,“Thức ăn… trên thuyền… ít… Không cho… không cho bọn họ… phá nát”.
Tiểu Liên bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt muốn nói “lão Đại à cô thậtsáng suốt”, cho nên cậu ta cũng bắt đầu tọng một đống đồ ăn vào miệng.
Đứa nhỏ này hẳn là cũng đói, chẳng còn chút nữ tính nào, tadùng cùi chỏ huých huých cậu ta, mấp máy khóe miệng nói thầm một câu: “Đànghoàng một chút đi”.
Tiểu Liên không phục, chép miệng đáp trả một câu: “Cô cũngkhông biết xấu hổ, lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992571/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.