Trên núi Phù Vân, dưới tàng cây đào, gió lạnh thổi qua chạccây khô héo, cánh hoa xào xạc bay đầy trời, đậm ý thu.
Rất xa bên kia, một người vận áo đỏ đứng trước một phần mộ,yên lặng một lúc lâu. Tóc đen theo gió xốc xếch bay đến đuôi lông mày và khóe mắthắn, bao phủ một gương mặt tuyệt thế, cùng đôi môi không còn màu máu.
Ta ôm đầu gối ngồi thật xa, trong lòng trong đầu tràn đầy giọngnói và dáng điệu nụ cười của Niệm Vãn.
Sau khi Lộ Văn Phi bỏ đi, Dạ Kiếm Ly nhìn Độc Cô Bạch thậtlâu, nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm lấy Niệm Vãn rồi rời đi. Ta theo sát hắn,nhưng cả quãng đường này, hắn không hề nhìn ta một cái.
Mắt thấy sắc trời đã sắp tối, hắn vẫn cứ yên lặng như vậynhìn phần mộ của Niệm Vãn. Trong lòng ta khó chịu, chậm rãi đi tới nhẹ giọng gọi:“Dạ…”.
“Ta từng hứa với y, cùng nhau đến núi Phù Vân xem hoa đào”,Dạ Kiếm Ly đột nhiên nói.
Ta miễn cưỡng mỉm cười, “Vậy sao?”.
“Nhưng cuối cùng ta không hề đi với y một lần nào”, hắn yếu ớtnhắm mắt lại, “Niệm Vãn, ngươi nhất định là đang oán trách ta”.
“Y làm sao lại oán trách huynh, y chỉ muốn huynh… Nhìn y thậtkỹ một lần”, ta nhẹ giọng nói, ngoan ngoãn quỳ gối trước mộ Niệm Vãn, không cóhương khói, xung quanh cũng không có ai bầu bạn, chỉ có một tấm mộc bài thô sơcùng một nấm mồ cô độc.
Dạ Kiếm Ly không trả lời, lại một hồi lâu, hắn đột nhiên hokhan kịch liệt, trong lòng ta lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992502/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.