Sáng sớm ở thành Tô Châu, hơi lạnh nhàn nhạt đầu xuân quétqua, liễu nhú chồi non, Hàn Lộ ẩn sương[1], yên tĩnh lạ thường.
Trên đường có vài người bán hàng rong rối rít bày hàng quánvà gánh sạp, chuẩn bị một ngày làm lụng nuôi thân. Ánh mặt trời dần sáng rỡ, rọilên làn khói trắng thở ra từ miệng người khiến nó nhanh chóng tan mất, toát ravẻ ấm áp.
Nhưng cũng chính lúc này, lại là lúc nhàn nhã nhất của VongƯu lâu.
Cánh tay ngọc nhẹ giơ lên, khoác một lớp áo mỏng. Cô gáitrong gương vẻ mặt mệt mỏi, nhưng không che được nét khuynh thành lệ sắc. Nàngkhẽ quay đầu đi, liếc nhìn giường đệm xốc xếch, những người đàn ông đó, lúc cònbên gối thì nói lời ngọt ngào dễ nghe, đến khi trời sáng đều len lén trở vềnhà, một khắc trước còn thề non hẹn biển, một khắc sau đã vân đạm phong khinh.
Dung nhan như hoa như ngọc trong gương, có thể giữ được đếnbao giờ?
Nàng sờ lên khuôn mặt của mình, ngơ ngác lâm vào trầm tư.
Tiếng gõ cửa vang lên, không đợi nàng lên tiếng, cửa đã cọtkẹt mở ra, ló đầu vào là một khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Yên Chi cô nương, Đào Nhi tới giúp cô dọn phòng đây”.
Cô gái tuyệt sắc gật đầu, chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Tạisao lại là ngươi tới quét dọn, Tiểu Kỷ đâu?”.
“… Tiểu Kỷ cô ấy…”, Đào Nhi nhếch môi, cười lúng túng, “Cònđang ngủ”.
“À”, Yên Chi ngây người một lúc lâu, đột nhiên nhận ra, đứngphắt dậy, “Nha đầu đó không biết quy củ hay sao, ngươi là nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992501/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.