Ta ngẩng đầu, Lộ Văn Phi nhìn ta nửa cười nửa không.
“Không ngờ nhà Độc Cô toàn là những kẻ si tình, vì cô, hắnchẳng tiếc liều mạng”.
Ta khẽ cắn răng, chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách đánhcược một phen.
“Huynh ấy cứu ta là do tình thế bắt buộc, ta sẽ cảm kíchhuynh ấy, nhưng còn ngươi… Ta không hiểu”.
Trong mắt Lộ Văn Phi hiện lên vẻ đắc ý khó thấy, nhưng ngaysau đó hắn giẫm lên lưng Tiêu Kiến Nhân, cười lạnh một tiếng, rút ra thanh kiếmchảy đầy máu tươi, “Lão già này vừa nãy đã mở cửa động phía sau, cơ hội tốt nhưvậy e rằng không có lần thứ hai đâu, kính mong Quận chúa đừng tính toán sai”.
Sự hoảng sợ trong ánh mắt Lộ Văn Phi vừa nãy đúng là hàng thậtgiá thật, tuyệt đối không phải là ngụy trang. Ta chăm chú nhìn hắn chậm rãi chàlau lưỡi kiếm, vừa định nói chuyện, lại nghe có tiếng động bên cạnh, Dạ Kiếm Lydùng Lệ Đao chống đỡ thân thể, miễn cưỡng đứng dậy.
“Chiếu cố cho Niệm Vãn”, hắn nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Trong lòng ta căng thẳng, vội vàng túm lấy góc áo hắn,“Huynh đã như vậy rồi, không cần liều mạng”.
Lộ Văn Phi hiển nhiên cũng không thèm đặt Dạ Kiếm Ly vào mắt,“Dạ công tử, ngươi là người thông minh”.
Dạ Kiếm Ly giơ thẳng Lệ Đao hướng vào mặt Lộ Văn Phi, “Ta đãnói rồi, thiên hạ này, vẫn sẽ mang họ Độc Cô”.
Lộ Văn Phi chậm rãi xoay lại, ta ngồi dưới đất ôm Niệm Vãn,kinh ngạc nhìn hắn nghiêng người, ngăn hết chút ánh sáng cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/1992504/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.