Tiểu Lừa không hổ là niềm kiêu ngạo của Dạ Kiếm Ly, đi lênđường núi như vậy mà vẫn vững vàng vô cùng. Ta nhỏ giọng ngâm nga một điệu nhạc,Dạ Kiếm Ly ở phía trước dẫn đường dắt Tiểu Lừa, thỉnh thoảng chéo áo tung bayphật qua hai má của ta, nếu có người đi ngang qua nhìn thấy, nhất định sẽ cảmthấy đây là một bức họa hoàn mỹ Bảo Kiếm Bạch Mã, Anh Hùng Mỹ Nhân… Anh hùng mỹnhân, anh hùng mỹ nhân, ừ, nếu như chân tướng diện mạo của Dạ Kiếm Ly tuyệt sắcnhư trong lời đồn, thì hắn chính là một mỹ nhân đủ tiêu chuẩn rồi… Mà ta thìlàm sao có thể làm anh hùng đây? Ắc ắc. 
“Nét mặt của cô có thể bớt gian trá chút được không…”, Dạ KiếmLy lười biếng nói. 
“Huynh có mắt sau lưng hả?!”. 
“Người tập võ, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng”. Hắnngừng lại một chút, đột nhiên cười nói: “Ví dụ như, cô thì không thể nghe đượcphía trước có mấy tên sơn tặc”. 
Ta thoáng cái căng thẳng, lỗ tai dựng đứng thật cao. Dạ KiếmLy không nói lời nào, như lâm vào đại địch. Không khí căng thẳng như kiếm bạt nỗtrương, hết sức nghiêm trọng. 
Thời gian một nén nhang trôi qua. Vài trận gió thổi qua, mấyphiến lá khô xào xạc rơi xuống, cánh rừng yên lặng như thể cây cối cũng ngừnghô hấp. 
Một lúc lâu, ta nhướn cao một bên lông mày chậm rãi nói:“Huynh chơi ta?!”. 
Dạ Kiếm Ly rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, “Không cónha, không tin cô có thể kêu to mấy tiếng thử xem xem”. 
Ta nhờ vào những ngày qua luyện thính lực, mặc dù không bằngcao thủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ky-nguyen-nhan/103217/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.