Nửa đêm, Công tước Đức Mộc, đồng nghiệp của Công tước Thâm Hồng, nhận được một tin tức.
Một trong những tòa lâu đài của Rhein do ông ta giám sát, có người động vào.
Lúc nhận được tin tức này, Công tước Đức Mộc đang nằm trong cỗ quan tài xa hoa của gã, tự hỏi nhân sinh.
Gã đã ở trong cỗ quan tài này gần một trăm năm nay.
Gã cảm thấy mình đã suy nghĩ suốt trăm năm cuộc đời.
Suy nghĩ lâu ngày khiến đầu óc của gã hơi thoái hóa, bất cứ chuyện gì cũng phải để thuộc hạ lặp đi lặp lại hai ba lần mới hiểu được.
Thật ra, cuộc đời phải hiểu nhiều chuyện để làm gì?
Giống một cây đại thụ, một khi cắm rễ sẽ không cần cử động, mỗi ngày chỉ việc phơi nắng, quang hợp, không phải thế là tốt rồi ư?
Chao ôi, sinh mệnh vô tận, thật nhàm chán…
“…Vậy nên, Công tước, ngài có đang nghe tôi nói không?”
Thuộc hạ của Công tước Đức Mộc lặp lại lần nữa, hôm nay phá kỷ lục, hắn đã phải nhắc tới lần thứ năm.
Sau năm lần, Công tước Đức Mộc cuối cùng đã tỉnh táo hẳn.
Nơi đây là vị trí trung tâm một khu rừng rộng lớn.
Công tước Đức Mộc nằm sõng soài trêи mặt đất.
Ông ta sở hữu một cỗ quan tài xa hoa mà ngay cả đến Thân Vương cũng tuyệt không sánh được, toàn bộ khu rừng này đều là lãnh địa và quan tài của ông ta.
Ông ta chậm rãi bò lên từ trêи đất.
Râu ria xồm xoàm, tóc dài rủ xuống đất, không mang đến cảm giác tinh xảo và sa đọa như những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet/1696526/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.