Gió biển êm dịu.
Mặt trời trông như miếng sắt nung lặn rơi xuống mặt biển, thu hồi lại một nửa sắc thái rực rỡ, chỉ còn lại một cái đầu tròn, nhuộm đỏ cả vùng biển cuối cùng ở phương xa.
Sau khi nụ hôn chấm dứt, Tịch Ca và Rhein cùng nằm ở bong tàu.
Hiện giờ cả con tàu khổng lồ này chỉ còn lại hai người họ, cùng một viên huyết tinh của Công tước Thâm Hồng rơi rớt trong một phòng cabin nào đó.
Nhưng tạm thời không ai để ý đến chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Tịch Ca thả lỏng gối đầu trêи đùi Rhein, Bì Bì lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, nhưng dù sao chỉ nhìn được mà không ăn được, vẫn là Bì Bì lớn tốt hơn, dựa ôm hôn —— muốn làm gì cũng được.
Rhein cúi đầu chăm chú nhìn Tịch Ca.
Ngón tay của cậu khẽ lướt qua mái tóc dài của Tịch Ca.
Mái tóc này khiến cậu có đôi chút bận tâm.
Tịch Ca quay đầu, đụng phải ngón tay Rhein. Hắn hé miệng cắn ngón tay kia, đầu lưỡi khẽ cuộn, cắn một cái.
Giống như một chiếc lông vũ xẹt qua giữa những ngón tay.
Càng giống một chiếc lông vũ xẹt qua trong lòng.
Hô hấp của Rhein hơi ngừng một chút, cậu bình tĩnh rụt lại ngón tay, làm bộ như mình không hề thấy rung động bởi hành động này.
Tịch Ca cũng không hề thừa thắng xông lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Rhein: “Không quen với dáng vẻ hiện tại của tôi à?”
Rhein: “Quả thật, có một chút… Nhưng không có gì to tát, chỉ là giờ chưa quen mà thôi.”
Dù sao trong lòng cậu vẫn là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet/1696525/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.