Ta miệng thì không nói, nhưng trong lòng âm thầm tự hào, cố tình đi qua nhiều người mà nắm tay nàng.
Nguyên Tiểu Đao cắn lén ta, trách ta luôn sai nàng đến trường học đưa đồ.
Nàng không biết, ta muốn để những chuyện ấy truyền đến tai huynh trưởng, để huynh ấy dứt tâm.
Nàng ấy à, khi giúp người khác thì chăm chỉ lắm, nhưng đến ta thì lười vô cùng, ở nhà đến ăn nho cũng muốn ta đút vào miệng nàng.
Huynh trưởng gửi thư tới chỉ hỏi ta một câu: "A Duyệt, nếu Tiểu Đao có tình với đệ, ta sẽ chúc phúc. Nhưng nếu đệ lừa dối phụ bạc nàng, ta nhất định không tha cho đệ."
Ta biết, đây là huynh trưởng nhường nhịn ta.
Ta có lỗi với huynh trưởng, nhưng ta thực sự thích Nguyên Tiểu Đao.
Đêm giao thừa, ta để mặc Nguyên Tiểu Đao uống rượu. Nàng uống say, múa đao trong sân, oai hùng rạng rỡ, vừa duyên dáng vừa đáng yêu.
Nguyên Tiểu Đao ngã vào lòng ta, nắm lấy mặt ta, bất ngờ cắn một cái.
"Tiêu Duyệt, lại một năm nữa. Chúc ngươi tương lai bằng phẳng, mọi sự thuận buồm xuôi gió."
Chưa kịp để ta đáp lời, nàng đã nghiêng đầu, ngủ thiếp đi.
Ta ôm lấy nàng, nhìn lên pháo hoa nở rộ trên bầu trời, mong ước thời gian dừng lại nơi đây.
Ta thầm nói, Tiểu Đao, chờ mọi việc lắng xuống, ta nhất định sẽ bày tỏ lòng mình với nàng.
Nhưng ta không chờ được đến lúc ấy.
Lúc tiến vào thành để dự khoa thi, ta đã gặp lại huynh trưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-cho-nguyet-quang-soi-duong-quan-tu/3623864/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.