Về sau ta mới biết, hóa ra lúc đó nàng thực sự có chút cảm tình với ta.
Chỉ là thời điểm chúng ta gặp nhau lại không đúng.
Nàng là vị hôn thê của huynh trưởng ta, còn ta cũng đã sớm đính hôn.
Đêm mà Tiêu gia bị diệt, Nguyên Tiểu Đao đưa ta đi Ký Châu.
Cũng chính ở chặng đường đó, ta mới hiểu được thế nào là lăn lộn chốn giang hồ.
Sống trong cảnh cơm gió, mưa sương, đi dưới sao trời, đội trăng khuya, chân lấm bụi đường. Gặp kẻ giang hồ vô lý, chỉ có thể dùng đao trong tay để nói lý lẽ.
Ta có gương mặt tuấn tú, thường bị người ta trêu ghẹo. Nguyên Tiểu Đao chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng đến, dùng sống đao đập gãy cánh tay tên đại hán, đánh rơi hết hàm răng của hắn.
Ra khỏi cửa, nàng nói: "Lăn lộn giang hồ, dựa vào nắm đ.ấ.m cứng rắn. Nếu ta không thể hiện sức mạnh lúc đó, tối nay tên đó sẽ dám vào phòng sỉ nhục ngươi."
Trên đường đến Ký Châu mấy tháng trời, ta thấy một Nguyên Tiểu Đao hoàn toàn khác biệt. Nàng thông hiểu thế tình, có lúc cư xử tinh tế, có lúc lại mềm lòng. Nàng có thể nằm đất mà ngủ, cũng có thể đi ra hồ hái một đóa hoa sen, đặt cánh hoa vào túi thơm để chút hương thanh nhẹ thoảng qua.
Nàng chưa bao giờ than vãn về cuộc sống khó khăn, chỉ kiên định mà bước tiếp. Ban đêm, ta mơ thấy những trận gió tanh mưa máu, tỉnh dậy thì thấy Nguyên Tiểu Đao ngồi bên giường trông chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-cho-nguyet-quang-soi-duong-quan-tu/3623863/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.