Mấy ngày sau, khi thân thể ta đã dần hồi phục, sư phụ đề nghị ta đi theo bà. Ta phải theo bà đến Thiếu Lâm, dùng tâm pháp Thiếu Lâm để dưỡng kinh mạch, phòng ngừa di chứng về sau, cần đi sớm không thể chậm trễ.
Trước khi đi, ta, Tiêu Duyệt và Tiêu Dự cùng ngồi trong trung đình uống rượu.
Không ai nói gì, dưới ánh trăng sáng, uống cạn bình rượu.
Trăng lên đến giữa trời, sư phụ đã dắt ngựa đứng đợi ngoài cửa.
"Bảo trọng!" Ta đặt chén rượu xuống, cầm đao và bọc hành lý, ôm chặt hai người bọn họ.
Lần này ra đi, giang hồ đường xa, khó lòng gặp lại.
Ta nghe thấy tiếng Tiêu Duyệt gào khóc: "Nguyên Tiểu Đao! Nhớ trở về kinh thành thăm ta!"
Ta không dám quay đầu lại, sợ hắn thấy đôi mắt đỏ hoe của ta.
Ta lên ngựa, trong màn đêm, cùng sư phụ rời đi.
Tiêu Duyệt từng hỏi ta, vì sao không đợi đến sáng hãy đi, thong thả một chút.
Ta đáp, người giang hồ, không bao giờ đợi thời gian.
Tiêu Duyệt nói, được, người giang hồ Nguyên Tiểu Đao. Hy vọng ngày sau khi nghe thấy tên nàng, nàng đã trở thành hiệp khách đao pháp vang danh thiên hạ.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta nói, đến khi ta vang danh thiên hạ, hy vọng hắn đã trở thành vị quan được trăm họ ca tụng.
Từ đó, cáo biệt.
Giang hồ núi cao đường xa, triều đình gió mây biến ảo.
Ta và Tiêu Duyệt, mỗi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-cho-nguyet-quang-soi-duong-quan-tu/3623862/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.