7
A...
Tiêu Duyệt ngồi trên ghế mềm, hai mắt đỏ ngầu, lộ ra đôi chân đầy vết sẹo chồng chất.
Năm đó, hắn cõng ta từng bước rời khỏi cổng thành Ký Châu, đầu gối hắn bị mài rách, đến nỗi xương lộ ra ngoài.
Nếu lúc ấy ta không phát hiện dẫn hắn đi chữa trị sớm, có lẽ giờ hắn đã trở thành kẻ tàn tật.
"Đau lại à?"
Ta lấy thuốc mỡ ra, định bôi cho hắn.
Tiêu Duyệt toan đứng dậy bỏ đi, ta liền nắm lấy hắn, cằn nhằn: "Nếu ngươi còn dám chạy, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Tiêu Dự nghiến răng nói: "Đánh đi! Chẳng phải trước đây đã từng gãy rồi sao!"
Hắn giận dữ tiếp: "Ta đã xếp hàng suốt nửa giờ để mua bánh hạt óc chó của Thất Bảo Các cho nàng. Vậy mà nàng lại lén lút gặp riêng huynh trưởng ta."
Nghe xem, lời hắn có một câu nào đúng không chứ!
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nếu đồng môn của hắn, kẻ suốt ngày miệng lẩm bẩm 'tri chi hồ giả dã', nghe thấy, có lẽ lại vỗ đùi hô to: ‘Thật chẳng ra thể thống gì!’
Ta bôi thuốc mỡ cho hắn, liếc nhìn hộp bánh Thất Bảo Các bên cạnh, rồi dùng cằm chỉ về phía đó: "Ngươi đút cho ta."
Tiêu Dự mím môi, mở hộp bánh rồi đút cho ta ăn.
Ăn được hai miếng, ta mới thuật lại cảnh ngộ lúc ấy, thở dài nói: "Lúc đó tình cảnh là như vậy, Tiêu Dự không còn cách nào khác. Huynh trưởng ngươi chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-cho-nguyet-quang-soi-duong-quan-tu/3623856/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.