Chương trước
Chương sau
Ta thò đầu ra nhìn, liền ngây người.

Dưới lầu là một người trông lạnh lùng, như một vị thần tiên trên mây không nhiễm khói bụi trần gian.

Hắn ăn mặc cực kỳ đơn giản, đến mức có thể nhìn thấy những vết roi mờ ảo trên thân.

Người xung quanh đều lén nhìn hắn, nhưng không ai dám lại gần.

“Đừng nhìn nữa.” Hải Đường ném khăn vào mặt ta, bực dọc nói: “Hắn à, hai năm trước là đệ nhất công tử nổi tiếng kinh thành. Đáng tiếc, Tiêu gia bị tội. Vị công tử cao cao tại thượng này rơi xuống vũng bùn, bị vấy bẩn. Giờ đây trở thành món đồ chơi trên giường của kẻ kia. Chắc lại làm phật lòng quý nhân nào đó, nên mới bị hành hạ đến thế này, bị ném vào chốn phong trần để giẫm đạp lên lòng kiêu ngạo của hắn.”

Ta như mộng như tỉnh, theo bản năng sờ vào miếng ngọc bội trong túi.

Hắn chính là huynh trưởng của Tiêu Duyệt, Tiêu Dự.

“Huynh trưởng ta tính tình cao khiết, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, là một thiên tài hiếm có. Nguyên Tiểu Đao, ta cảnh cáo nàng, đừng có nghĩ đến huynh trưởng ta. Sau này huynh ấy nhất định sẽ là danh thần lưu danh sử sách.”

“Hừ, nàng là kẻ thô lỗ trong giang hồ, sau này nhìn thấy huynh trưởng ta sẽ biết ngay, nàng không xứng với huynh ấy đâu.”

Ta đang chăm chú nghe tiếng đàn, bỗng bị một người mặt trắng không râu chỉ định.

Ta ngơ ngác bị đưa vào một căn phòng, ngay sau đó Tiêu Dự bước vào.

“Tiêu công tử, xin mời.” Người kia giọng điệu cay nghiệt nói: “Lão nô đây muốn xem, bị loại người này làm nhục, ngươi còn mấy phần kiêu hãnh.”

Ta và Tiêu Dự bị ép uống hai ly rượu, cánh cửa kêu “rầm” một tiếng rồi bị đóng lại.

Rượu này đã bị bỏ thuốc!

Ta nhìn thấy sắc mặt Tiêu Dự trắng bệch, không bình thường, hắn cắn chặt răng chống lại dược lực.

“Tiêu công tử, đến đây nào!” Ta kéo tay hắn, lôi hắn lên giường, liếc nhìn ra ngoài một cái, giả vờ thô bạo nói: “Hôm nay ta thật may mắn, có thể nếm thử hương vị của công tử.”

Tiêu Dự đầy vẻ chán ghét, muốn đẩy ta ra.

Ta túm lấy rèm giường, ghé vào tai hắn khẽ nói: “Ta là vị hôn thê của huynh, Nguyên Tiểu Đao. Huynh nhìn xem, đây là ngọc bội của Tiêu gia.”

Ta đặt tay lên tay y, truyền hàn khí vào cơ thể y, giúp hạ nhiệt cho thân thể nóng bỏng của y.

Tiêu Dự tỉnh táo lại một chút, đôi mắt mơ màng cuối cùng cũng có chút sáng suốt.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

“Huynh nhận ra ta chứ?” Ta tháo bỏ lớp cải trang trên mặt, lộ ra dung mạo thật.

Tiêu Dự nhìn ta một lúc lâu, từ từ nói: “Tất nhiên là nhận ra.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, ngắn gọn kể về tình hình của Tiêu Duyệt, khuyên y: “Huynh hãy nhẫn nhịn, đợi Tiêu Duyệt rửa sạch oan cho Tiêu gia, nhất định sẽ giúp huynh được tự do.”

Mồ hôi trên trán Tiêu Dự rơi xuống má ta, y nhắm mắt lại, không đáp lời.

“Nguyên cô nương, có lẽ ta phải mạo phạm cô nương rồi.” Giọng nói lạnh nhạt mà kiềm chế của Tiêu Dự vang lên bên tai ta.

Không hiểu sao, mặt ta bỗng nóng lên, lắp bắp nói: “Sao... sao mạo phạm?”



Một lát sau, Tiêu Dự bị người ta dẫn đi.

Ta giả vờ ngất xỉu trên giường, nghe thấy tên mặt trắng không râu hừ lạnh: “Hừ, xem như ngươi may mắn, không đụng đến hắn.”

Chờ bọn họ đi khỏi, ta lập tức cải trang, lẻn ra khỏi thanh lâu.

Về đến nhà, ta liền thấy Tiêu Duyệt ngồi đợi ta trong sân.

Ta chạy đến, vội vàng kể lại mọi chuyện hôm nay gặp phải.

Tiêu Duyệt lại chăm chú nhìn vào cổ ta, sắc mặt âm trầm nói: “Trên cổ áo của nàng dính gì kìa, lại đây để ta xem.”

“Ngươi còn có tâm tư lo lắng cổ áo của ta!”

Ta đành bước tới, lo lắng nói: “Chúng ta có nên nghĩ cách cứu huynh trưởng ngươi không? Hay là ta nhờ sư phụ giúp đưa hắn ra ngoài?”

Tiêu Duyệt nắm lấy cổ áo ta, kéo xuống một cái chỉ vào vết cắn trên xương quai xanh của ta, cười lạnh nói: "Nguyên Tiểu Đao, nàng giỏi lắm, thật sự giỏi lắm. Chẳng lẽ nang đang mong muốn cùng huynh trưởng ta sớm kết tóc se tơ, rồi bỏ ta mà trốn đi sao?"

Ta sửng sốt, thầm nghĩ: ‘Lời này sao lại kỳ lạ đến thế nhỉ?’

7

Lúc ấy, trong hoàn cảnh ấy, Tiêu Dự cắn ta một cái, ta cũng đâu thể nào đánh c.h.ế.t y được!

Tiêu Duyệt chợt nổi cơn giận vô cớ, thật khó hiểu.



Ta vốn không phải hạng dễ bị bắt nạt, trừng mắt nhìn hắn, đáp lời: "Tiêu Duyệt, ta và huynh trưởng ngươi vốn đã có hôn ước. Tương lai ta và y thành thân, cũng chẳng có gì là sai. Ngươi nổi điên gì chứ!"

Tiêu Dự tức đến nỗi n.g.ự.c hắn phập phồng, sắc mặt xanh mét.

Thấy hắn giận đến như vậy, ta lại trêu chọc nói: "Sao? Ngươi sợ tương lai ta cùng huynh trưởng ngươi thành thân, rồi bỏ rơi ngươi mà sống riêng chăng? Đừng lo, trước khi ngươi thành thân, ba người chúng ta sống chung cũng được."

Tiêu Dự hai mắt đỏ rực, gào lên: "Nàng hiểu cái quái gì! Nguyên Tiểu Đao! Nàng thật chẳng hiểu gì cả!"

Học trò đọc sách mà lại thốt ra lời chói tai như vậy!

Ta không thèm để ý hắn, Tiêu Duyệt liền bỏ đi.

Bụng ta còn đang đói, đành phải vào bếp tìm chút gì đó ăn lót dạ.

Ăn xong, lại nhớ Tiêu Duyệt sắp tới kỳ thi, không nên giận hắn quá lâu.

"Ngươi có muốn ăn hoa quả không?"

Ta gõ cửa, bên trong vang lên tiếng đồ đạc lạch cạch, chẳng biết tên khốn nạn ấy đang đập phá cái gì nữa!



Đã là nhà thuê, nếu làm hỏng đồ đạc, còn phải đền gấp ba lần!

Ta bực bội đá toang cửa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.