"Thật chẳng ra thể thống gì!" Đồng môn của hắn đứng bên cạnh đỏ mặt, nóng nảy dậm chân.
"Đi đi." Ta vỗ nhẹ Tiêu Duyệt, mỉm cười nói: "Ta chờ ngươi trở về."
Tiêu Duyệt siết c.h.ặ.t t.a.y ta một lúc, rồi bước nhanh về phía quan phủ.
Bao nhiêu người cũng không che khuất được dáng hình của hắn. Vì ngày hôm nay, hắn đã chuẩn bị quá lâu rồi. Hắn vừa xuất hiện, đã có không ít học trò khác liếc nhìn.
Tiêu Duyệt, hắn sinh ra là để thu hút mọi ánh nhìn.
Đợi hắn rời đi, ta bóp nhẹ túi bạc, định đi tìm Hải Đường uống rượu hoa. Ai ngờ đi hai con phố, cái đuôi nhỏ phía sau vẫn chưa rời.
Ta xoay xoay đôi mắt, nghĩ bụng ở kinh thành ta chẳng kết thù với ai. Ta cố ý đi vào một con hẻm tối, vừa rẽ liền nhảy lên tường.
Cái đuôi nhỏ quay lại, nhìn thấy không có ai, liền khóc thút thít nói: "Ta lại để mất dấu rồi! Bây giờ ai có thể cứu công tử đây!"
Ta từ trên tường nhảy xuống, đứng sau lưng hắn, hạ giọng hỏi: "Công tử nhà ngươi là ai?"
Cái đuôi nhỏ khóc to hơn, vội hỏi ta: "Ngài có phải là Nguyên thiếu gia? Công tử nhà ta là Tiêu Dự, cầu xin ngài, hãy cứu công tử! Hắn bị Vĩnh Bình công chúa hại, sắp không thể sống nổi nữa rồi!"
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
9
Trước đây, Hải Đường kể cho ta nghe không ít chuyện về Tiêu Dự. Tiêu gia bị cuốn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-cho-nguyet-quang-soi-duong-quan-tu/3623857/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.