“Anh có thể mặc áo vào được không?”
“Hả?”
Tạ Du chỉ chỉ áo sơ mi khoác trên người hắn.
Hạ Triều vươn tay đóng cửa phòng tắm, mải lau tóc, mới đầu còn định để mình trần đi thẳng ra ngoài: “Có gì phải thẹn thùng, cởi hết em cũng từng thấy rồi kia mà.”
Tạ Du đổi tư thế sang giạng chân, cổ tay khoát lên thành ghế, đôi chân dài co lại, dùng dáng ngồi ấy ngoắc ngoắc tay với Hạ Triều.
Hạ Triều bới tóc qua loa vài lần, vắt khăn mặt quanh cổ.
Chờ hắn tới gần, lúc này Tạ Du mới vươn tay, cài từng chiếc cúc áo từ dưới lên giúp hắn.
Ngón tay của Tạ Du cách lớp vải áo, động tác chậm rãi, ngẫu nhiên chạm nhẹ vào eo hông hắn, hờ hững lướt qua.
Vốn dĩ Hạ Triều không cảm thấy động tác này có vấn đề gì, nhưng khoảng cách càng thu hẹp lại, đến khi ai kia cài được mấy hàng cúc, ngón tay từ dưới eo bắt đầu chậm rãi lần lên đến ngực, lúc này hắn mới thấy khó kìm lòng nổi.
Tạ Du vừa cài cúc áo vừa ngẩng đầu lên, cài xong hàng trên cùng cũng là lúc đối diện với ánh mắt của Hạ Triều.
Cả hai đều không cất lời.
Nhìn nhau một lúc lâu, Hạ Triều hơi cúi người, đang định tiến sát lại gần, cửa phòng ngủ bỗng bị ai đó đập rầm rầm.
“…”
“Đại ca!”
“Có ai ở phòng không?”
“Hế lô??”
Tiếng người ngoài nửa nhốn nháo ầm ĩ, giọng Vạn Đạt là to nhất, ra sức gọi ‘đại ca’ hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra-2/2304886/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.