Một đám học sinh lớp 3 đứng túm tụm thành vòng phía sau.
Tạ Du vươn tay lấy chai nước ở góc bàn, nhìn Vạn Đạt diễn lại lần nữa một cách vô cùng khoa trương.
Hạ Triều vẫn hết lòng cổ vũ như trước: “Được lắm được lắm, diễn khá đấy.”
“Quá khen,” Vạn Đạt chắp tay, “Nhờ phúc các ông các bà đi qua ủng hộ.”
Lúc đầu Tạ Du chưa cảm thấy gì, uống một ngụm, vặn lại nắp chai, thấy mấy đứa này cười lố quá mức, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải bật cười hòa chung với bầu không khí hỉ hả trong lớp: “… Nhàm quá đấy.”
Kỳ thật trước khi khôi phục thành tích, Tạ Du đã lưỡng lự ít nhiều.
Nhưng dần dần cậu mới nhận ra, thành tích có tốt hay xấu đi chăng nữa —— dù là kéo tụt điểm trung bình của cả lớp, tụt đến mức khiến người khác hận không thể nhắm mắt nhảy lầu, hay là ‘cao hơn bốn phẩy sáu điểm’ như hiện tại, thì thái độ của mấy đứa bạn đều không có biến hóa gì quá lớn.
Lúc đầu chỉ hận không thể đánh chết cả hai, nhưng sau một đoạn thời gian thì cũng đã tiêu tán hơn phân nửa.
Lúc Lưu Tồn Hạo tới tìm Hạ Triều để hỏi bài, còn châm biếm thêm mấy câu: “Tôi đến phải phục lăn hai đứa ông mất, hai ông đúng là đại ca số một số hai của trường ta mà… Chấp luôn cả số dương lẫn số âm.”
“Này là có ý gì, đang khen hay đá xéo tôi đấy?”
Hạ Triều đang đọc đề bài, bài Lưu Tồn Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra-2/2304887/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.